Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:23
Lượt xem: 294

Phó Toại Chi đã ôm chặt lấy nàng trước, nhìn thấy đôi mắt đột nhiên mở to của nữ lang trong lòng, cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.

Đối với Phó Toại Chi mà nói, đây không phải là hồi ức vui vẻ gì, hắn không cho phép người khác nhắc đến, cũng cố ý không để mình nghĩ đến.

Phó Tri Ngu ngược lại đã từng nghe qua một vài tin đồn, nói rằng phu quân trước của quý phi qua đời, một hôm ra ngoài tế bái vừa hay gặp tiên đế lúc đó đang vi hành, nhất kiến chung tình với quý phi.

Nàng đối với câu chuyện này tin tưởng không nghi ngờ, dù sao tiên đế trước khi băng hà đã để lại di chỉ nhất quyết muốn hợp táng cùng quý phi, cho dù người thê tử kết tóc còn đang đợi bên ngoài điện, có thể nói là cố chấp, thật sự rất khó khiến người ta không tin tưởng tình cảm sâu sắc của ông ta đối với quý phi.

"Đó chẳng qua là ông ta cố ý che đậy chuyện xấu xa mình đã làm." Phó Toại Chi khinh thường cười nhạo, từ trong miệng hắn, Phó Tri Ngu đã nghe thấy một phiên bản hoàn toàn khác.

Quý phi lúc đó vẫn là vương phi, phiên vương vào kinh, vương phi đi cùng. Nhưng trượng phu của bà ta thân thể ốm yếu, ở ngoại địa lâu ngày, trở về kinh đột nhiên không quen thủy thổ, không lâu sau đã qua đời. Mà tiên đế lại thấy sắc nảy lòng tham với vương phi xinh đẹp, không màng tang kỳ đã nạp vào cung cấm.

Chuyện này làm rất kín đáo, nhưng sĩ tộc hào môn và cựu thần có tuổi đều biết, chỉ là e ngại sự uy h.i.ế.p của thiên tử, không lưu truyền ra ngoài.

Phó Toại Chi không phải là thai nhi đủ tháng, quý phi động thai dẫn đến sinh non, khiến cho hắn thường xuyên bị người khác nghi ngờ có phải là con ruột của tiên đế hay không. Mãi đến khi hắn lớn lên học xử lý chính sự, thủ đoạn càng ngày càng giống phong cách của tiên đế lúc trẻ, dần dần mới không còn những suy đoán tương tự.

Phó Tri Ngu kinh ngạc đến ngây người, dần dần hiểu được Phó Toại Chi nói "hắn và tiên đế không có gì khác biệt".

So với sự kinh ngạc của Phó Tri Ngu, sắc mặt Phó Toại Chi trầm tĩnh, chậm rãi kể, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.

"Ta nói với nàng những điều này, chỉ hy vọng sau này... nàng có thể tin tưởng ta nhiều hơn một chút."

Tiên đế yêu thích sinh mẫu của hắn, liền cưỡng ép phong phi nhốt trong cung cấm. Hắn từ nhỏ đã được lập làm trữ quân, tai nghe mắt thấy, cho rằng chỉ cần như vậy là có thể giữ người bên cạnh.

Sau khi gặp Phó Tri Ngu, hắn cũng làm như vậy.

Hắn cúi đầu nhìn Phó Tri Ngu.

Nàng kinh hoảng ấn tay hắn, giống như con thú nhỏ không biết làm sao trong cạm bẫy.

Bây giờ con thú nhỏ này sẽ không còn bị nhốt nữa, hắn sẽ học cách buông tay, ít nhất sẽ không giống như tiên đế, hết lần này đến lần khác ép người vào đường cùng.

Phó Tri Ngu hồi lâu không nói chuyện, mi mắt khẽ lay động, lộ ra vẻ khổ não.

Phó Toại Chi không dám hỏi nàng bây giờ tâm trạng như thế nào, cúi đầu hôn nàng, trốn tránh nghe thấy bất kỳ lời nói nào nàng có thể thốt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-161.html.]

Khuyên tai dán lên da thịt, cảm giác mát lạnh gọi về một chút lý trí.

Phó Tri Ngu hơi giãy giụa liền thoát khỏi sự khống chế của hắn, lần nữa đối diện với đôi mắt của hắn, trong lòng có một sợi dây bị khẽ lay động.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Mỗi lần nàng đến tìm ta đều là vì Nhung Nhung." Phó Toại Chi dựa vào vai nàng, chóp mũi tràn ngập hương thơm của tóc, "Nếu như nàng không ghét ta như vậy, có thể... sau này cũng đến thăm ta nhiều hơn không?"

Tư thế này có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng, cảm nhận được sự do dự và d.a.o động của nàng.

Phó Toại Chi dứt khoát đã làm thì làm cho trót, môi dán lên cổ nàng. Phó Tri Ngu quả nhiên lùi về sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cũng bị buộc phải đối mặt với hắn.

Làn da bị hắn chạm vào dường như vẫn còn nóng, Phó Tri Ngu che cổ, mím môi nói: "... Biết rồi."

"Khi nào, hay là ngày mai?"

Phó Tri Ngu nhíu mày: "Huynh gấp gáp như vậy sao?"

"Ba tháng rất nhanh." Phó Toại Chi thở dài, "Nàng xem, đã qua hơn một tháng rồi."

Đã hơn một tháng rồi, hắn vậy mà mới khiến Phó Tri Ngu hơi buông lỏng cảnh giác, bắt đầu thử tiếp nhận hắn.

Phó Toại Chi đứng dậy, xuyên qua cửa sổ đang mở một nửa, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, trong mắt cũng toát ra vẻ rạng rỡ.

Hắn nhướng mày, ý bảo đã qua giờ Thìn: "Đi thôi, Nhung Nhung còn đang đợi chúng ta."

Không nhắc thì thôi, nhắc đến Phó Tri Ngu liền tức giận.

Thật hy vọng Nhung Nhung sẽ không hỏi những câu kỳ quái mới tốt.

Đối với việc hai người rời đi để làm gì, Phương Thụy trong lòng hiểu rõ, việc bưng nước đưa váy áo như vậy cũng là để cho người mà hắn tin tưởng đi làm.

Nhung Nhung đã ăn xong một bát bánh canh hoa mai, nhìn thấy mẫu thân trở về, liền nhe răng cười. Cô bé chú ý thấy Phó Tri Ngu đã thay một bộ váy áo khác, bị hoa văn thêu tinh xảo trên váy thu hút, không nhịn được đưa tay sờ: “Váy mới của mẫu thân đẹp quá.”

Cổ của Phó Tri Ngu phiếm hồng.

Nàng nghe thấy Phó Toại Chi ở phía sau khẽ cười một tiếng, không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

Phó Toại Chi nắm lấy tay của Nhung Nhung, hắng giọng: “Con đã lau tay chưa, đừng sờ bẩn quần áo mới của mẫu thân con.”

Loading...