Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:46
Lượt xem: 1,331
Phó Tri Ngu nhìn thêm vài lần về hướng các nàng rời đi, Phó Toại Chi hỏi: "Trẫm đã tha cho các nàng một mạng, chẳng lẽ còn có thể nuốt lời ra lệnh xử tử các nàng sao?"
"Muội không có ý đó." Phó Tri Ngu ngoài miệng nói không có ý đó, nhưng lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng sau khi nghe những lời này của Phó Toại Chi mới tan biến, lại lộ ra nụ cười tươi tắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, "Hoàng huynh là thiên tử, kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể nuốt lời chứ."
Vạt váy theo động tác của nàng nở ra như một đóa hoa.
"Hoàng huynh ngày ngày bận rộn chính sự, sao đột nhiên lại đến chỗ muội muội vậy?" Nàng gọi hoàng huynh, dường như đã khôi phục lại dáng vẻ huynh muội hòa nhã như trước.
"Bớt giảo hoạt đi." Phó Toại Chi nhấp một ngụm trà, "Thân thể muội không khỏe?"
Phó Tri Ngu ngẩn người, hai má dần dần ửng đỏ: "Hoàng huynh hỏi cái này làm gì... Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để hoàng huynh phải đích thân tới đâu, bây giờ muội đã không còn khó chịu nữa rồi." Giọng nàng càng ngày càng nhỏ.
"Nhìn là biết, còn có tinh thần cãi lại trẫm, không biết hôm qua người ồn ào không chịu uống thuốc là ai."
Phó Tri Ngu kinh ngạc: "Chuyện này... Chuyện này là ai nói cho hoàng huynh biết vậy!"
Nàng cúi đầu, dây áo quấn quanh ngón tay xoay vòng vòng, uể oải nói: "Hơn nữa, người của thái y viện nói là do gần đây quá mệt mỏi, quỳ lâu, bảo muội nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
Nói đến chuyện này, Phó Tri Ngu có chút tức giận, vén váy chỉ vào mấy vết bầm tím trên chân để than thở với hắn: "Hoàng huynh, huynh xem, bắp chân của muội đều sưng lên rồi."
Phó Toại Chi cũng không ngờ nàng sẽ trực tiếp vén váy lên, khẽ ho khan vài tiếng, cụp mắt né tránh.
Quả thực như lời nàng nói có hai ba chỗ bầm tím, trên làn da trắng nõn nà càng thêm rõ ràng, Phó Toại Chi không khỏi nhíu mày.
"Ngày mai kết thúc, sẽ có quan viên xử lý chuyện phía sau." Phó Toại Chi kéo tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên chân nàng, "Là trẫm hiểu lầm, A Ngu nửa tháng nay đều không đến tìm trẫm, trẫm còn tưởng A Ngu cố ý xa lánh trẫm."
Hắn cúi đầu, ánh mắt dưới hàng mi dày đậm lại có chút thoáng buồn bã, "Còn tưởng rằng A Ngu cũng muốn rời xa trẫm, để trẫm làm một kẻ cô độc."
Phó Tri Ngu lần đầu tiên nghe hắn tâm tình như thế, những chuyện linh tinh trước đó lập tức bị ném ra sau đầu, chuyên tâm an ủi hoàng huynh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-16.html.]
Sớm đã được lập làm trữ quân, các huynh đệ tỷ muội vì muốn tránh hiềm nghi nên đều không thân thiết với hắn, vừa trưởng thành đã bị tiên đế phái đến quân doanh, tuy những năm gần đây không có chiến sự, nhưng các tướng sĩ nhận được thánh chỉ của tiên đế, cũng sẽ không vì thân phận thái tử của hắn mà đối xử khác biệt.
Đối với Phó Toại Chi mà nói, một đạo thánh chỉ lập thái tử đã phân chia hắn với cuộc sống của những vương tôn quý tộc bình thường, tiên đế gửi gắm kỳ vọng tha thiết vào hắn, lại chưa từng nghĩ đến việc quan tâm đến đứa con trai này nhiều hơn.
Phó Tri Ngu ngay cả khi xem thoại bản cũng có thể nước mắt lưng tròng, huống chi là những lời nói ra từ miệng Phó Toại Chi.
Đặc biệt là nàng từ nhỏ đã có bạn bè cùng lớn lên, tuy cuộc sống nơi núi rừng không thể sánh bằng cuộc sống cẩm y ngọc thực trong cung cấm, nhưng các nữ quan ngoài lạnh trong nóng, luôn cố ý hay vô tình nuông chiều nàng. Nghĩ đến việc nàng còn đang ở chỗ các nữ quan làm nũng như trẻ con, còn Phó Toại Chi đã phải học cách đối mặt với những khó khăn trong chính sự, vị hoàng huynh vừa rồi còn lạnh lùng như sương giá, trong mắt nàng bỗng chốc trở nên đáng thương.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Sao hoàng huynh có thể là kẻ cô độc chứ."
Phó Tri Ngu an ủi hắn, "Hoàng huynh còn chưa thành thân, đến lúc tuyển tú trong cung, hoàng huynh sẽ có hoàng hậu, muội sẽ có hoàng tẩu, còn có thể giống như tiên đế có rất nhiều phi tần, tuyệt đối sẽ không để hoàng huynh cô đơn một mình."
Ánh mắt Phó Toại Chi tối tăm mờ mịt, lướt qua gương mặt nàng.
Tuy nhiên, tiểu cô nương lại thật lòng thật dạ đang tính toán cho hậu cung tương lai của hắn, không hề nhận ra ánh mắt Phó Toại Chi đột nhiên trở nên u ám.
Hắn cười một cách khó hiểu, nói: "Lập hậu là đại sự quốc gia, không mất một năm rưỡi cũng không chọn được người thích hợp, e rằng A Ngu sẽ phải xuất giá trước."
"Xuất giá?" Phó Tri Ngu ngừng lời, xấu hổ che mặt, "Muội còn chưa nghĩ đến chuyện này..."
"Qua một thời gian nữa chắc sẽ có thiệp mời gửi đến." Phó Toại Chi nói, "Vừa hay gần đây có một nhóm tân khoa tiến sĩ, trẫm nhớ hình như có vài người tuổi tác còn tương xứng, không biết dung mạo thế nào. Nếu A Ngu có ý trung nhân, hoàng huynh sẽ thay muội đi dò hỏi ý tứ của hắn."
Phó Tri Ngu không hề hứng thú với việc tuyển phò mã, nhưng lại muốn đi xem cảnh tượng các tiến sĩ cưỡi ngựa diễu hành, gần như không chút do dự liền đồng ý.
Nàng đến gần, hương thơm nhàn nhạt ngọt ngào phả vào mặt. Hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ nguồn gốc của sự khó chịu, nhưng cảm xúc bồn chồn đã dần được xoa dịu.
Lâu sau, Phó Toại Chi nghe thấy từ cổ họng mình phát ra một tiếng ngắn ngủi.
"Ừ."
Hàn lâm thị có tài duy chỉ không có chỗ để dùng, tân hoàng đăng cơ rốt cuộc có thể thi triển văn chương, kết quả công việc đầu tiên được giao phó lại là sao chép thoại bản.