Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:20
Lượt xem: 254
Dù sao những hồi ức ẩn chứa trong đó, đối với Phó Tri Ngu mà nói cũng không vui vẻ gì.
Bây giờ chiếc vòng tay này lại nằm trong hộp, chỗ khớp nối có dấu vết bị cạy mở, chắc hẳn đã tốn không ít công sức để tháo ra.
Thật ra nàng có thể trực tiếp bảo người cắt đứt chiếc vòng tay, trực tiếp hủy đi không phải càng hợp ý nàng sao.
Nhung Nhung trèo lên đầu gối hắn, Phó Toại Chi hoàn hồn, xoa xoa đầu con bé: "Đây là trang sức của mẫu thân con."
"Nhưng con chưa từng thấy mẫu thân đeo." Nhung Nhung nói.
Vì tư tâm, hắn không muốn trả lại cái hộp này.
Cửa sổ mở một nửa, Phó Toại Chi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lướt qua hoa mai đang nở rộ ngoài cửa sổ.
Trong nhà ở Nhạc Châu cũng trồng mấy cây mai, không thể so với hoa mai xung quanh Thái Cực Điện, nhưng cũng coi như tạm được.
"Nhung Nhung có muốn ăn bánh sủi cảo hoa mai không?" Phó Toại Chi đột nhiên mở miệng.
Sự chú ý của Nhung Nhung lập tức bị hấp dẫn, đôi mắt đen láy như nho mở to. Đôi mắt này giống hệt Phó Tri Ngu, Phó Toại Chi vẫy tay, ý bảo con bé đến gần, ghé vào tai con bé nói nhỏ.
Nhung Nhung chớp mắt, nghiêm túc gật đầu, đáp ứng lời Phó Toại Chi.
Ngày hôm sau, Nhung Nhung rõ ràng có chút thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chờ đợi ai đó.
Đợi đến buổi chiều, Phó Tri Ngu liền biết con bé đang đợi ai.
Phương Thụy đích thân đến một chuyến, mời Phó Tri Ngu qua.
Phó Tri Ngu còn chưa kịp nói gì, Nhung Nhung đã nhào vào lòng nàng, có chút ngượng ngùng nói với nàng, là Phó Toại Chi đã hứa làm bánh sủi cảo hoa mai cho bé ăn.
Phương Thụy cười híp mắt nói: "Đúng vậy, công tử đặc biệt sai người làm bánh sủi cảo hoa mai, hương thơm bay bốn phía, mùi vị cực kỳ ngon."
Nhung Nhung hùa theo: "Mẫu thân, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, con đã hứa với thúc thúc, không thể nuốt lời."
"Ta có nói không cho con đi đâu." Phó Tri Ngu bất đắc dĩ véo mặt con bé.
Nàng đã quen với việc Phó Toại Chi dùng đủ mọi cách để lấy lòng Nhung Nhung, cũng không ngăn cản, buông tay để Phương Thụy dẫn Nhung Nhung đi.
Phương Thụy lại đứng nguyên tại chỗ: "Công tử nói, mời Thẩm nương tử cùng đi."
Phó Tri Ngu "hả" một tiếng: "Nhất định phải đi sao?"
Phương Thụy khổ sở nói: "Người cũng biết đấy, nếu không gặp được người, không chắc chừng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-159.html.]
Phó Tri Ngu ho khan mấy tiếng, cắt ngang lời hắn, ánh mắt liếc về phía Nhung Nhung, ý bảo hắn không cần nói tiếp, kẻo Nhung Nhung nghe thấy.
Nàng đây là có ý đồng ý đi qua đó. Phương Thụy vui mừng ra mặt.
Nhung Nhung lần đầu tiên ăn bánh sủi cảo hoa mai, cánh hoa mai được thêm vào nhân bánh, làm thành hình bông hoa, rất được lòng trẻ con.
Phó Tri Ngu chỉ nếm thử mấy miếng rồi bỏ xuống, Phó Toại Chi càng không động đũa, từ lúc nàng bước vào đã nhìn chằm chằm nàng không rời mắt.
Bầu không khí của người lớn bên cạnh thật sự quá kỳ quái, đến mức Nhung Nhung cũng chú ý tới, nuốt một miếng bánh sủi cảo, kéo tay áo Phó Tri Ngu, giọng sữa non nớt hỏi nàng: "Mẫu thân, thúc thúc cứ nhìn người, có phải thúc thúc có chuyện muốn nói với mẫu thân không?"
Phó Tri Ngu á khẩu không trả lời được, vẫn là Phó Toại Chi mở miệng trước: "Nhung Nhung cho thúc thúc mượn mẫu thân một lát được không?"
Nhung Nhung nhìn hắn, lại nhìn Phó Tri Ngu, từ từ buông tay.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu mím môi, nhẹ giọng trách mắng "đã bị mua chuộc rồi", nhìn về phía bàn tay Phó Toại Chi đang đưa ra, thon dài, trắng nõn.
Hắn trông có vẻ có tâm sự, sắc mặt không lộ rõ, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng hắn không tệ, đầu ngón tay chạm vào mạch đập rõ ràng dưới cổ tay.
"Có chuyện gì vậy?" Phó Tri Ngu hỏi.
Trong thư phòng ấm áp như mùa xuân, cộng thêm hơi nóng truyền đến khi hắn đến gần, hai má Phó Tri Ngu ửng hồng, trông càng thêm xinh đẹp.
Có lẽ là do tâm sự, Phó Toại Chi thậm chí còn cảm thấy đôi mày hơi cong lên của nàng đang dụ dỗ hắn.
"Hôm qua Nhung Nhung để quên đồ."
"Bảo người mang về là được rồi..." Giọng nói của Phó Tri Ngu đột ngột dừng lại khi nhìn thấy đồ vật trên bàn hắn.
Trước khi hắn mở hộp ra, Phó Tri Ngu còn có thể tự an ủi mình, mấy cái hộp kia bề ngoài giống nhau, có lẽ là nàng nhìn nhầm cũng không chừng.
Khi Phó Toại Chi mở ra, vòng tay và khuyên tai vẫn nằm yên trong đó.
"Có lẽ trả trực tiếp cho nàng sẽ thích hợp hơn." Phó Toại Chi nói.
Phó Tri Ngu mãi vẫn không đưa tay ra.
"Nàng vẫn luôn giữ chúng, là vì không nỡ sao?" Phó Toại Chi hỏi nàng, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt nàng.
Phó Tri Ngu không trả lời được, nàng đã từng nghĩ đến việc vứt chiếc vòng tay đi, bán đi hoặc là gì đó, tóm lại là không muốn gặp lại, cuối cùng vẫn cất giữ nó cẩn thận. Giây phút đóng hộp lại, giống như niêm phong quá khứ của nàng, dùng để trốn tránh hiện thực.
Khuyên tai dán lên dái tai nàng, cảm giác mát lạnh chạm vào dái tai nóng bừng, như viên đá ném vào mặt hồ, gợn lên một vòng gợn sóng không lớn không nhỏ, hơi nóng đột nhiên lan tỏa.
Phó Tri Ngu hoàn hồn, lòng bàn tay đã chống lên bàn.
Ánh mắt hắn sáng như sao, cúi người luồn móc khuyên qua lỗ tai nàng, động tác chậm rãi cẩn thận.