Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:18
Lượt xem: 242

Triệu Như Chương mỉm cười ôn hòa: "Ta chỉ là nhịn quá lâu, hôm nay cuối cùng không nhịn được muốn nói cho nàng biết tâm ý của ta, nàng không cần phải trả lời ta ngay bây giờ, cũng không cần có gánh nặng gì."

Phó Tri Ngu mấp máy môi, trong lòng hỗn loạn.

Như để giảm bớt sự lúng túng khi nhìn nhau không nói gì, Triệu Như Chương suy nghĩ một lát, trong giọng nói lộ ra chút chắc chắn: "Dù thế nào, tương lai của nàng không nên bị giới hạn ở Nhạc Châu."

Ánh mắt hắn rơi vào tay Phó Tri Ngu, trong mắt là cảm xúc mà nàng không hiểu được.

Tiểu tư của Triệu Như Chương đợi mãi không thấy người, bèn tự mình tìm đến, phá vỡ bầu không khí ngưng đọng giữa họ.

"Mấy ngày tới ta không có ở đây, vụ án trước đây có tiến triển, ta phải đi xử lý xong." Triệu Như Chương áy náy nói.

Chuyện này đến đúng lúc, Phó Tri Ngu cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, dứt khoát không gặp mặt chính là cách tốt nhất.

Đợi bóng dáng hai người khuất dạng, Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm.

Vừa quay người lại, người mà nàng càng không muốn gặp lại ở ngay phía xa.

Nàng không biết Phó Toại Chi đã đứng đó bao lâu, có nghe thấy cuộc đối thoại giữa nàng và Triệu Như Chương hay không, chỉ có thể nhận ra vẻ mặt Phó Toại Chi bình thản, không có dấu hiệu khó chịu.

Hắn cầm vật gì đó trong tay, rất tự nhiên tiến lên đưa cho nàng: "Nàng làm rơi đồ rồi."

Phó Tri Ngu hơi ngây người, cúi đầu nhìn thắt lưng, túi thơm vốn dĩ đeo ở thắt lưng đã biến mất.

Trong lúc nàng ngẩn người, Phó Toại Chi đã giúp nàng đeo lại, tiện tay vén những sợi tóc bên má nàng: "Đồ vật như túi thơm, bị người khác nhặt được thì khó mà nói rõ." Giọng hắn rất nhỏ, chỉ có hai người nghe thấy.

Phó Tri Ngu nóng bừng mặt, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa họ.

Phó Toại Chi ngoài dự đoán không dây dưa với nàng, dường như thật sự chỉ đến đưa túi thơm, không có ý đồ gì khác.

Nàng không suy nghĩ nhiều về sự khác thường của hắn, nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời đi.

Phó Toại Chi vẫn đứng yên tại chỗ.

Rất không may, hắn thực sự đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Triệu Như Chương và Phó Tri Ngu.

Không ngắt lời họ, là bởi vì hắn đã nhìn thấy biểu cảm của Phó Tri Ngu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-158.html.]

Hắn rất hiểu rõ từng nét mặt cử chỉ của Phó Tri Ngu, cũng nhìn rõ ràng sự thay đổi trong biểu cảm của nàng - đầu mày hơi cau lại, cắn môi do dự không quyết, không phải là vì xấu hổ mà không nói nên lời, mà là nàng đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối mà không làm tổn thương tình cảm của người khác.

Tiểu cô nương của hắn luôn lo nghĩ quá nhiều, rất nhiều người và việc đều được xếp trước bản thân mình.

Phó Toại Chi tạm thời không lo lắng Triệu Như Chương có thể thành công đào góc tường, ba năm đều không đào được, huống chi là một tháng ngắn ngủi gần đây?

Hắn chỉ sợ giả thiết mà Triệu Như Chương đưa ra thành sự thật, nếu cuối cùng Phó Tri Ngu thật sự không chọn hắn, lẽ nào hắn thật sự cam tâm buông tay sao?

Phó Toại Chi biết rất rõ, tất cả những gì hiện tại đều là dùng ước hẹn ba tháng đổi lấy. Ngoài Nhung Nhung, hắn không có điều kiện gì khác để trói buộc Phó Tri Ngu.

Quyền lựa chọn nằm trong tay Phó Tri Ngu, nàng mới là người cuối cùng quyết định sự đi hay ở của Phó Toại Chi.

Triệu Như Chương không có ở đây, Nhung Nhung được rảnh rỗi, nhớ đến món đồ chơi mấy ngày trước, hứng thú vẫn chưa hết, làm xong bài tập từ sớm, liền nhờ người hầu đi lấy hộp đựng đồ chơi.

Phó Tri Ngu không có ở đây, người hầu cũng không biết hộp nào trong phòng là hộp đựng đồ chơi. Theo mô tả và ra hiệu của Nhung Nhung, kích thước chắc chắn không lớn, bởi vì Nhung Nhung có thể tự mình ôm lên, người hầu bèn lấy chiếc hộp ở góc phòng đi.

Mấy chiếc hộp nhỏ dùng để đựng đồ hoa văn gần giống nhau, Nhung Nhung vẫn chưa đến tuổi có thể phân biệt rõ ràng, chỉ biết người hầu mang đồ chơi đến, vui vẻ ôm trong tay.

Phó Toại Chi mỉm cười nhìn con gái mình.

Nhung Nhung ngoài miệng không nói, nhưng hành động đã thể hiện ra, rất ỷ lại vào hắn. Mặc dù Phó Tri Ngu không yêu cầu con bé làm gì, nhưng Nhung Nhung nhạy cảm nhận ra mối quan hệ giữa hai người lớn không hề êm ả. Con bé lén đi hỏi Dục ca ca, kết quả Dục caca đọc nhiều sách như vậy, vậy mà cũng không hiểu rõ chuyện này.

Nhung Nhung "a" lên một tiếng, nói đây không phải là đồ chơi của bé.

Phó Toại Chi nhìn theo tay con bé, ánh mắt chạm đến đồ vật trong hộp, bất ngờ, giống như có người hung hăng đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c hắn.

Đồ vật bên trong hắn vô cùng quen thuộc.

Chiếc vòng tay bằng vàng đỏ hắn từng tặng cho Phó Tri Ngu, còn có đôi khuyên tai trân châu mà Thẩm Tu Nghi để lại cho nàng, đang yên lặng nằm trên tấm lụa đỏ.

Có thể thấy chủ nhân của đồ vật rất trân trọng chúng, vải lụa được gấp ngay ngắn, cũng không có bụi bặm, bảo thạch vẫn sáng long lanh.

"Đây là cái gì vậy ạ?" Nhung Nhung chưa từng thấy hai món đồ này, hiếu kỳ muốn đưa tay lấy, nhưng Phó Toại Chi đã nhanh tay lấy mất hộp.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chiếc vòng tay kia là do hắn sai thợ thủ công làm, chỉ có hắn và người thợ kia biết cách mở ra. Lúc hắn gặp Phó Tri Ngu, cổ tay nàng trống trơn, hắn cho rằng nàng đã trực tiếp hủy chiếc vòng tay rồi.

Loading...