Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:16
Lượt xem: 209
Đợi Phó Tri Ngu về đến nơi ở, phát hiện trên bàn bày thuốc trị thương và vải lanh mịn.
"Người ở phòng bên cạnh đưa tới, bảo ta nhắc nhở muội mỗi ngày thay thuốc ba lần." Đinh nương tử chỉ vào đống đồ, "Vết cắt ở ngón tay nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ."
Nàng ấy có chút tò mò về tình cũ của Yên nương. Trong lời kể của Yên nương, tình cũ của nàng ấy ép nàng ấy làm rất nhiều chuyện mà nàng ấy không muốn, theo quan sát hơn nửa năm nay, tình cũ kia dường như muốn làm lại từ đầu, quan tâm chăm sóc chu đáo.
Chỉ có điều Đinh nương tử từng mấy lần thấy Hạ công tử ra vào nhà bên cạnh, cũng không biết "tình cũ" nghĩ gì về Hạ công tử, có biết Hạ công tử cũng có ý với Yên nương hay không.
Cũng không trách các lang quân ở Nhạc Châu không lọt vào mắt xanh của Yên nương, ai có liên quan đến hai người kia, đều không thể để mắt tới bất kỳ ai ở Nhạc Châu.
Phó Tri Ngu vừa đi, Phó Toại Chi lập tức triệu Trương Thế Hành đến, hỏi về tin đồn Nam tuần.
Trương Thế Hành đã bắt tay vào điều tra, những người được sắp xếp cho chuyến Nam tuần đều là những người đã đi theo nhiều năm, hắn đoán vấn đề có lẽ nằm ở những người đi cùng khác.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Dù sao trong số những người đi cùng, có rất nhiều cung tỳ do nội đình sắp xếp, trà trộn một hai kẻ có ý đồ xấu cũng không phải là quá khó.
Vốn dĩ thiên tử Nam tuần rất kín tiếng, dân gian đột nhiên truyền ra tin đồn, chắc chắn là có người cố tình sai người tung tin.
"Thuộc hạ sẽ nhanh chóng điều tra rõ." Trương Thế Hành cau mày, "Những người bị bắt trên núi ngày hôm đó, cũng đã khai báo xong hết."
Đêm đó bọn họ bị mắc kẹt trên núi, quả thật có người theo lên núi, nhưng thẩm vấn mấy ngày cũng không moi ra được gì, chỉ nói là mình nhận tiền, cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, người lạ đất lạ, mưa gió không ngừng, hắn cũng không tìm được người.
Theo kinh nghiệm của Trương Thế Hành, người này quá ngu ngốc, nhưng một trực giác khác mách bảo hắn, người này cũng là được cố ý sắp xếp, để đánh lạc hướng, rút dây động rừng.
Phó Toại Chi và hắn nghĩ đến cùng một chỗ. Nếu hắn bị chút chuyện nhỏ này che mắt, chỉ tập trung vào Nhạc Châu mà bỏ qua động tĩnh ở kinh thành, hắn cũng không thể ngồi vững ở vị trí Đông cung mười mấy năm.
Vài ngày sau, một bức thư được gửi đi dưới danh nghĩa của thiên tử đã đến kinh thành, được tuyên đọc công khai trước triều đình.
Cho dù là nét chữ hay ấn riêng, đều là bút tích của thiên tử, tạm thời xua tan nghi ngờ của các triều thần - cái gọi là thiên tử không có trên đường Nam tuần, chỉ là hắn có vài ngày mang theo thân vệ đi xung quanh, xem xét tình hình dân chúng.
Triệu Như Chương nghị sự xong, vừa bước ra khỏi cửa, bất ngờ đối diện với một đôi mắt hạnh quen thuộc.
Phó Tri Ngu vừa tan học, đi ngang qua, mỉm cười chào hỏi Triệu Như Chương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-157.html.]
Gương mặt hắn vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, dưới sự tôi luyện của quan trường, so với trước kia có thêm chút màu sắc u tối khó tả.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt nàng cong cong, trong thoáng chốc Triệu Như Chương như trở lại lần đầu tiên gặp nàng bên bờ Kim Minh Trì.
Triệu Như Chương không đáp lại nàng, Phó Tri Ngu nhìn ra sau lưng hắn một cái, hỏi: "Có chuyện gì khó khăn sao?"
Hắn lắc đầu, Phó Tri Ngu giãn ra nụ cười: "Gần đây Nhung Nhung làm phiền ngài rồi, nếu bận quá, để con bé tự đọc sách ở nhà cũng được."
Lại không nhận được câu trả lời của hắn, Phó Tri Ngu nghi hoặc gọi một tiếng "Hạ công tử".
Không biết tại sao, khi nghe nàng gọi tên giả của mình, Triệu Như Chương đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Ánh mắt tương tự Phó Tri Ngu đã gặp qua rất nhiều, nàng đột nhiên có dự cảm không hay, những lời nói ra từ miệng Triệu Như Chương, chưa chắc là những gì nàng muốn nghe.
"Ta nghe nói... nàng và bệ hạ có ước định ba tháng." Triệu Như Chương nhẹ nhàng hỏi.
Phó Tri Ngu gật đầu: "Đúng là có, nhưng đó là nể mặt Nhung Nhung."
Triệu Như Chương nở nụ cười chua chát: "Với thân phận của ta, không nên có vọng tưởng này, nhưng trên thực tế, tình cảm của ta đối với công chúa không phải nói bỏ qua là có thể biến mất."
"Công chúa, nàng còn ái mộ bệ hạ không?"
Phó Tri Ngu đứng sững tại chỗ, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hỏi cái này làm gì... ngài tiền đồ rộng mở, nghe nói rất nhiều tiểu thư khuê các đều để ý ngài, hơn nữa bây giờ ta cũng không phải là công chúa, chỉ là một thường dân, còn nợ ngài rất nhiều ân tình..."
"Luận xuất thân, ta là đứa trẻ mồ côi được Từ Ấu Cục nhặt về; luận ân tình, đó là ta tự nguyện, không thể nói là nợ hay không nợ."
Phó Tri Ngu nhất thời nghẹn lời, cân nhắc từ ngữ, không biết nói gì.
"Không cần trả lời ta ngay bây giờ." Triệu Như Chương nói, "Ba tháng sau, nếu công chúa không chọn bệ hạ, có thể cho ta một cơ hội không?"
Dáng người thanh niên cao ráo, khác với sự thu liễm có chủ ý giấu đao vào vỏ của Phó Toại Chi, trước mặt Phó Tri Ngu, Triệu Như Chương luôn là dáng vẻ ôn hòa chu đáo, chỉ có lúc này, lộ ra một chút cảm giác sắc bén mà nàng chưa từng thấy.
Phó Tri Ngu rất lâu không nói nên lời, lời tỏ tình đột ngột này khiến nàng trở tay không kịp.