Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:15
Lượt xem: 283

Hắn trở mình, lướt qua môi nàng như chuồn chuồn lướt nước.

"Ngứa quá... đừng nghịch nữa." Phó Tri Ngu thì thầm, giọng rất nhỏ, nhưng Phó Toại Chi nghe rõ từng chữ, trong lòng nhất thời lạnh đi một nửa.

Chẳng lẽ nàng còn từng ngủ chung giường với người khác như vậy sao?

Trong giấc mơ, Phó Tri Ngu nhíu mày khó chịu, chỉ cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên người mình. Miễn cưỡng mở mắt ra, hai dải lụa thêu chỉ vàng đung đưa qua lại, khiến nàng hoa mắt.

Nàng mơ hồ nhớ đây là nhà của Phó Toại Chi, tưởng là dây buộc rèm cửa bị lỏng, bèn đưa tay ra nắm lấy, định gạt ra.

Nhưng xúc cảm khi chạm vào không đúng lắm, không phải là vải thô ráp lạnh lẽo.

Ấm áp mềm mại, bên tai dường như còn có tiếng ai đó khẽ hít vào một hơi.

Phó Tri Ngu ngây người một lúc, ý thức được mình có thể đã chạm vào thứ gì đó, lập tức xoay người giả vờ như không biết gì, nhắm chặt mắt giả vờ ngủ. Chỉ có vành tai đỏ ửng tố cáo sự bất an trong lòng nàng lúc này.

Phó Toại Chi cũng ngây ra, hắn chỉ muốn thừa dịp nàng ngủ mà lén lút chiếm chút tiện nghi, không ngờ lại bị Phó Tri Ngu sờ một cái.

Hương thơm thoang thoảng xung quanh mãi không tan, Phó Tri Ngu len lén hé mắt, liền nhìn thấy cánh tay với những đường gân xanh mờ nhạt, thẳng tắp chắn trước mặt.

Đầu óc choáng váng, nàng còn chưa nghĩ ra cách giải thích hành vi vừa rồi, dường như chỉ có thể nói là mình ngủ mơ hồ.

Thấy người dưới thân càng lúc càng rúc vào trong chăn, một đoạn cổ lộ ra ngoài ửng hồng, Phó Toại Chi kéo chăn xuống trước khi nàng ngạt thở.

Đột nhiên hít thở được không khí trong lành, Phó Tri Ngu trở tay không kịp, ngơ ngác quay đầu lại.

Thứ nàng vừa kéo ra là đai áo của Phó Toại Chi.

Mất đi sự ràng buộc của đai áo, vạt áo xộc xệch hở ra, để lộ xương quai xanh và hơn nửa ngực.

"Huynh... huynh định làm gì?" Phó Tri Ngu lên tiếng trước, trách móc hắn sao lại ở gần mình như vậy.

Phó Toại Chi không hề nhắc đến chuyện lén hôn nàng, chỉ vào vạt áo xộc xệch: "Ta gọi nàng mấy tiếng không có phản ứng, muốn xem xem nàng có phải ngủ rồi không, không ngờ vừa đến gần thì nàng sờ ta."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu nửa tin nửa ngờ, xúc cảm vừa rồi là thật, nhưng thật sự là nàng chủ động sao?

"Nàng sờ ta, ta còn chưa nói muốn sờ lại…"

Phó Tri Ngu ngây ra đầu tiên, đầu óc hỗn độn hiểu được ý hắn, tức giận ấn chặt áo trước ngực.

Trước khi nàng kịp lên tiếng, Phó Toại Chi đã bịt miệng nàng lại: "Bên ngoài còn có người, nàng cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng của chúng ta bây giờ chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-156.html.]

Phó Tri Ngu mở to mắt hạnh, lắng tai nghe một lúc, bên ngoài cửa quả nhiên có tiếng nói chuyện vụn vặt của gia nhân. Nếu bên trong truyền ra tiếng động gì, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào xem.

Bộ dạng y phục không chỉnh tề bị người khác nhìn thấy, cho dù không có chuyện gì xảy ra, nói ra cũng không ai tin.

Phó Tri Ngu chỉ chỉ, ý bảo hắn buông tay, xoay người ngồi dậy.

Hai người tự chỉnh trang y phục, Phó Tri Ngu ở sau bình phong, chỉ có thể nhìn thấy gò má ửng đỏ vì ngủ qua khe hở.

Nàng thắt xong đai váy, đột nhiên nhìn về phía hắn.

Mặc dù có bình phong ngăn cách, Phó Toại Chi vẫn theo bản năng quay đầu đi, giả vờ đang chuyên tâm chỉnh trang.

"Đúng rồi, ta nghe được một chuyện." Giọng nói dịu dàng của tiểu cô nương truyền đến, "Phu quân của Đinh nương tử sáng nay nói về những gì huynh ấy thấy trên đường, nói thiên tử đã không còn trên đường Nam tuần, huynh biết chuyện này không?"

Ở nơi nàng không nhìn thấy, sắc mặt Phó Toại Chi đột nhiên tối sầm, giọng điệu nghe vẫn bình tĩnh thản nhiên: "Ta sẽ bảo Trương Thế Hành đi điều tra."

"Vậy thì tốt." Phó Tri Ngu lại hỏi, "Huynh rời đi ba tháng thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Nàng gấp gáp muốn đuổi ta đi như vậy sao?" Phó Toại Chi hỏi ngược lại.

Phó Tri Ngu nghẹn lời, một lúc sau mới buồn bực nói: "Ta không phải là loại người không giữ chữ tín như huynh, đã nói ba tháng thì là ba tháng, một ngày cũng không thiếu của huynh."

Phó Toại Chi sai người mang nước ấm và khăn đến cho nàng lau mặt.

Phó Tri Ngu vừa đưa tay ra, khăn đã bị hắn lấy đi trước: "Chỗ bị thương không thể dính nước." Phó Toại Chi cực kỳ tự nhiên làm ướt khăn, vắt khô nước thừa, ý bảo nàng nhắm mắt lại, "Ta giúp nàng."

Hiếm khi có lúc được một bậc đế vương lau mặt cho mình, Phó Tri Ngu trong lòng phỉ nhổ, nhưng vẫn ngẩng mặt lên để hắn làm.

Chiếc khăn mềm mại lướt qua da thịt nàng từng chút một, đã lâu không như vậy, thủ pháp của Phó Toại Chi không hề xa lạ.

Phó Tri Ngu nhịn không được hỏi hắn: "Huynh còn lau mặt cho ai nữa?"

Phó Toại Chi thản nhiên nói: "Nhung Nhung chứ ai." Nói xong, hắn ý thức được điều gì đó, trong mắt thoáng qua vẻ tinh quái, "Nàng nghĩ đến cái gì?"

"Không có gì cả!" Phó Tri Ngu không muốn thừa nhận là mình suy nghĩ lung tung, chỉ có thể chuyển chủ đề sang Nhung Nhung, "Thảo nào Nhung Nhung thân thiết với huynh như vậy."

Phàm là ở bên cạnh Nhung Nhung, hắn đều tự tay làm lấy, cộng thêm phụ tử trời sinh hợp nhau, Nhung Nhung quấn lấy hắn cũng không có gì lạ.

Nàng đi vòng qua bên kia nhìn Nhung Nhung một lúc.

Nhung Nhung ngoan ngoãn hơn nàng tưởng tượng nhiều, nắn nót từng nét chữ trên giấy.

Loading...