Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:13
Lượt xem: 243
Ngay sau đó cơn đau nhói ở đầu ngón tay kéo nàng về thực tại.
Phó Toại Chi đã bắt đầu rắc thuốc lên vết thương, động tác có nhẹ nhàng đến đâu cũng không tránh khỏi cảm giác đau, cuối cùng quấn vải trắng, mới buông tay ra.
Phó Tri Ngu cử động ngón tay, hơi cứng, tốt hơn nhiều so với việc nàng tự xử lý qua loa.
“Sao lại bất cẩn thế.” Phó Toại Chi không hỏi vết thương từ đâu ra, từ hình dạng vết thương hắn có thể nhận ra là bị vật sắc nhọn cứa vào, bên trong cứa sâu, bên ngoài nhìn chỉ có một đường nhạt, vì vậy Phó Tri Ngu mới coi là vết xước bình thường, bôi chút thuốc là xong, “Mấy ngày nay đừng để dính nước.”
Nàng nói cảm tạ, nhưng Phó Toại Chi vẫn chưa có ý định để nàng đi, chắn trước mặt nàng.
Phó Tri Ngu chớp chớp mắt, không hiểu ra sao.
Từ lúc nàng gặp Phó Toại Chi hôm nay, tâm trạng hắn hình như không tốt lắm. Lúc nãy đến gần, Phó Tri Ngu nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn và vẻ mệt mỏi khó giấu.
Dựa vào hiểu biết của nàng với Phó Toại Chi, tám chín phần là đang nghĩ vừa rồi giúp nàng bôi thuốc, bây giờ đến đòi thù lao rồi.
“Huynh không nghỉ ngơi tốt sao?” Phó Tri Ngu hỏi.
Phó Toại Chi gật đầu: “Trằn trọc trở mình, cả đêm không ngủ.”
Phó Tri Ngu do dự một lúc, không nghĩ ra được sao hắn lại ngủ không được: “Là vì chính sự sao?”
“Là vì nàng đó.”
Đôi mắt mở to của tiểu cô nương tràn ngập vẻ nghi hoặc.
“Nếu đổi lại là nàng, có một người nữ nhân lạ ra ra vào vào phòng ta, nàng có thể ngủ được không?” Phó Toại Chi thở dài.
Phó Tri Ngu không ngờ lại là nguyên nhân này, trợn mắt há hốc mồm, tức giận đẩy hắn ra: “Đương nhiên là ngủ được, huynh và người nữ nhân khác thế nào thì liên quan gì đến ta?”
“Là ta nói sai rồi.” Phó Toại Chi ôm lấy nàng, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua y phục truyền đến da thịt nàng, “Là ta ghen.”
Hắn biết rõ Đinh Trực và Phó Tri Ngu chỉ là xã giao, hai bên đều cố ý giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần nghĩ đến, hắn đều chua xót trong lòng, hận không thể người được nàng cười nói vui vẻ là chính mình.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tối qua hắn chính là trong trạng thái này, cả đêm không ngủ được.
“Ta chỉ là ngưỡng mộ phu thê Đinh gia ân ái, nếu chúng ta cũng có thể…”
Phó Tri Ngu cau mày, ngắt lời hắn: “Huynh cũng biết họ là phu thê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-155.html.]
“Nhưng chúng ta đã có tình nghĩa phu thê, tạm coi là vậy đi.” Phó Toại Chi lại tiến đến gần, hơi thở phả qua nơi nào, Phó Tri Ngu đều cảm giác ngứa ngáy, “A Ngu, nếu nàng tha thứ cho ta, nguyện ý theo ta về, chúng ta lập tức có thể làm phu thê.”
“Lại nói bậy bạ.” Phó Tri Ngu mắng nhẹ một câu, “Không biết xấu hổ.”
Hắn cứ như kẹo mạch nha dính lấy nàng, chỉ cần tìm được cơ hội là hỏi nàng có nguyện ý về không.
Phó Tri Ngu thậm chí còn nghĩ, nếu có ngày nàng ngủ mơ màng, bị hắn nửa dỗ nửa lừa đồng ý, có tính là nàng đồng ý tha thứ cho hắn không.
“Thôi vậy.” Phó Toại Chi biết không thể ép nàng quá, chỉ ôm nhẹ lấy nàng, đầu tựa lên vai nàng, “Để ta dựa vào nàng ngủ một lát.”
Hắn thật sự chỉ dựa vào người nàng chợp mắt, tiếng hít thở đều đều ngay bên tai, ngược lại Phó Tri Ngu trở nên luống cuống tay chân: “Như vậy còn ra thể thống gì… huynh lên giường ngủ đi.”
Phó Toại Chi mơ hồ ừm một tiếng, nằm lên giường, nhưng không chịu buông tay, kéo nàng vào lòng.
Gương mặt trắng nõn của Phó Tri Ngu đã đỏ bừng, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có ai vào mới tốt, đợi Phó Toại Chi ngủ rồi, nàng sẽ lén lút rút người rời đi.
Nhưng nàng quên mất mình luôn ngủ trước Phó Toại Chi.
Nữ tử bên cạnh hô hấp dần đều, Phó Toại Chi bất đắc dĩ thở dài.
Một giấc ngủ không dài, Phó Toại Chi chỉ chợp mắt một lát, liền mở mắt ra.
Phó Tri Ngu đang ngủ say, rõ ràng hắn mới là người không ngủ cả đêm, cảnh tượng bây giờ như đảo ngược lại.
Lông mày cô nương hơi cau lại, trâm cài tóc làm đau nàng, khiến nàng trong mơ cũng cảm thấy khó chịu.
Phó Toại Chi cẩn thận rút trâm cài tóc sau đầu ra, mái tóc đen xõa ra như dòng nước chảy qua lòng bàn tay, trong khoảnh khắc phủ kín nửa giường.
Lúc tỉnh táo, nàng tuyệt đối không thể để Phó Toại Chi đến gần, nhìn kỹ nàng như vậy.
Những sợi tóc rủ xuống che khuất khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hàng mi đen nhánh cong vút, dài mảnh. Gương mặt mềm mại trắng nõn của tiểu cô nương khiến hắn nhớ đến con thỏ kia - sau trận hỏa hoạn, hắn nhìn thấy đứa trẻ run rẩy ôm con thỏ trong lòng, mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào con thỏ đã bầu bạn với nàng ấy rất lâu.
Hắn không thích thỏ, loài động vật yếu đuối ngoan ngoãn này, cho dù Phó Tri Ngu rất thích nó, Phó Toại Chi cũng chưa từng sờ vào nó một lần.
Khi Phó Toại Chi đưa mắt nhìn nó, mới chú ý tới, Phó Tri Ngu và nó có rất nhiều điểm tương đồng.
Cổ đều mỏng manh yếu ớt, giống như khi hắn vuốt ve sau gáy Phó Tri Ngu, nàng sẽ run rẩy nhẹ nhàng như con thỏ.
Rất nhiều lần hắn cảm thấy nuôi thỏ trong Thái Cực Điện cực kỳ chướng mắt, nhưng khi đối diện với đôi mắt ươn ướt của nó, hắn dần bình tĩnh lại - lúc đó Phó Tri Ngu, thực sự rất giống nó.
Vì vậy, khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tri Ngu ở Nhạc Châu, hắn có chút hoảng hốt, ký ức lần đầu gặp Phó Tri Ngu trỗi dậy, hắn mới nhận ra Phó Tri Ngu chỉ là bị ép buộc phải phục tùng, chứ vốn dĩ nàng không phải là người nhút nhát.