Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:11
Lượt xem: 255
Đinh Trực xách đồ bước vào cửa, đầu tiên đánh giá Dục Nhi, kéo thằng bé đến trước mặt mình ướm thử: “Đã cao thế này rồi.”
Dục Nhi ngượng ngùng gãi đầu, nửa năm nay thằng bé đều luyện võ với nhà bên cạnh, chiều cao thoáng cái đã vượt lên.
Nhung Nhung mắt lom lom đi theo, nhận lấy quà từ tay Đinh Trực.
Hắn chú ý đến vòng anh lạc trên cổ Nhung Nhung, bôn ba khắp nơi lâu ngày, Đinh Trực có nhãn lực rất tốt, liếc mắt liền nhận ra là đồ quý giá. Lúc về nhà hắn đã chú ý đến căn nhà lớn bên cạnh có người mua.
Không tiện quấy rầy phu thê họ đoàn tụ, Phó Tri Ngu bế Nhung Nhung lên, nói lời cảm ơn rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ba năm nay, chỉ cần Đinh Trực về nhà, đều như vậy.
Hôm sau, bên bàn ăn sáng có thêm một người.
Đinh Trực đã nghe thê tử kể chuyện nhà bên cạnh, cũng giống như suy đoán của hắn hôm qua, là một vị quan lớn, nhưng không ngờ lại chính là “tình cũ” mà Thẩm nương tử nhắc đến.
Xuất phát từ ý tốt, Đinh Trực nói: “Trước kia nếu vì nhà không có nam nhân, muội không tiện thoát khỏi sự dây dưa của hắn, bây giờ nếu không muốn để ý đến hắn, cứ việc đến tìm ta giúp đỡ, ta giúp muội dạy dỗ hắn.”
Nói xong Đinh Trực bị Đinh nương tử nhéo một cái, trừng mắt nhìn hắn.
Phó Tri Ngu ngẩn ra, mỉm cười: “Nếu bị đánh, sao còn mặt mũi với Nhung Nhung. Hắn cũng không có hành động vượt quá giới hạn nào, nể mặt Nhung Nhung thì thôi vậy.”
Đinh Trực gật đầu xem như đồng ý, đổi sang chủ đề khác, hàn huyên chuyện trên đường.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Dục Nhi và Nhung Nhung rất thích nghe hắn kể những chuyện này, hăm hở xúm lại, bị Đinh nương tử mắng nhẹ mấy tiếng mới nhớ ra ăn cơm.
Lúc nghe thấy mấy chữ “thiên tử”, “nam tuần”, tim Phó Tri Ngu chợt đập thình thịch, không nhịn được lắng nghe Đinh Trực nói gì.
Trên đường về nhà, Đinh Trực đi qua mấy thị trấn, đều nghe nói chuyện thiên tử nam tuần.
Đây không phải chuyện lạ gì, dù sao vùng đất Hàng Châu đang nằm trên tuyến đường nam tuần, tiên đế cũng từng đi qua đây khi nam tuần. Nhưng nội dung mọi người xung quanh bàn tán, lại là nghe nói thiên tử không có trên đường nam tuần, bây giờ người trong ngự giá là giả mạo.
Đinh Trực nói xong cười ha hả mấy tiếng, cảm thấy hơi hoang đường.
Thiên tử xuất hành trận trượng lớn như vậy, bên cạnh nhiều thị vệ như vậy, đổi người khác lẽ nào không nhận ra.
Phó Tri Ngu không nói gì, thầm nghĩ nhưng thiên tử thật sự đang ở ngay cạnh nhà huynh, còn là lén lút chuồn ra ngoài.
Điều làm nàng nghi ngờ là, Phó Toại Chi đến Nhạc Châu rõ ràng là bí mật, hắn cũng từng nói có thủ hạ đóng giả hắn làm như đang trên đường nam tuần. Ngoài thủ hạ của Phó Toại Chi, ai còn biết thiên tử đã ve sầu thoát xác đến Nhạc Châu rồi?
Nàng thất thần suy nghĩ, quên mất mình đang cầm bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-154.html.]
Bát đũa rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh lanh lảnh đột nhiên kéo tinh thần nàng về.
“Yên Nương làm sao vậy?” Đinh nương tử lo lắng hỏi nàng.
Phó Tri Ngu nhặt mảnh vỡ bát đũa lên, cạnh sắc cứa vào đầu ngón tay nàng. Mười ngón tay liền tim, cơn đau nhói làm nàng cau mày.
May mà nàng đang cúi đầu, Đinh nương tử không chú ý, Phó Tri Ngu lau vết m.á.u trên ngón tay, thần thái tự nhiên: “Chỉ là đang nghĩ xem nên chuẩn bị đồ Tết gì, thất thần một cái liền làm vỡ bát.”
Đối với người bình thường mà nói, thiên tử ở đâu, làm gì không liên quan đến họ, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện nhỏ cũng đủ để người ta bỏ qua chủ đề này. Đinh Trực nói sang chuyện thú vị khác trên đường, khiến Dục Nhi và Nhung Nhung cười rộ lên.
Phó Tri Ngu vẫn đưa Nhung Nhung qua như thường lệ, vừa quay đầu, bị Phó Toại Chi đột nhiên xuất hiện dọa cho giật mình.
“Huynh… sao huynh lại ở đây?” Phó Tri Ngu ôm ngực, nhỏ giọng oán trách.
“Ta không ở đây, còn có thể đi đâu?” Phó Toại Chi nói, tiến lại gần một bước.
Phó Tri Ngu nhất thời có chút hoảng hốt: “Xung quanh còn có người đấy!”
Không có tiếp xúc thân mật như nàng tưởng tượng, Phó Toại Chi nâng tay nàng lên, vuốt ve đầu ngón tay nàng, đầu ngón tay hắn cũng dính chút m.á.u đỏ.
Phó Tri Ngu đỏ bừng mặt, biết mình lại bị hắn trêu, luống cuống muốn rút tay về, nhưng không thành công, vết thương còn nứt ra, càng nhiều giọt m.á.u rỉ ra.
Phó Toại Chi thu lại vẻ trêu đùa trong mắt, dùng khăn tay che đầu ngón tay nàng lại.
Nàng bị Phó Toại Chi kéo đi về phía trước.
Trước đây rõ ràng đã xử lý vết thương rồi, không biết từ lúc nào lại chảy máu. Một vết thương nhỏ như vậy mà cũng bị Phó Toại Chi phát hiện.
Phó Tri Ngu tưởng sẽ để Phương Thụy hoặc thị nữ khác đến giúp mình băng bó, không ngờ Phương Thụy đưa thuốc trị thương đến rồi lui xuống.
Nàng bị Phó Toại Chi nhìn đến mức chột dạ: “Để ta tự làm, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà…” Phó Tri Ngu cắn môi, giọng càng lúc càng nhỏ.
Lực nắm tay đột nhiên mạnh hơn, Phó Tri Ngu ngoan ngoãn im miệng.
Phó Toại Chi nâng tay nàng lên, nàng tưởng là muốn bôi thuốc.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át ấm áp, hai má Phó Tri Ngu ửng hồng.
Hắn ngậm lấy đầu ngón tay nàng, đầu lưỡi l.i.ế.m đi vết m.á.u còn sót lại, làm người ta ngứa ngáy.
Gương mặt đột nhiên đến gần, trong mắt phản chiếu rõ ràng bóng hình nàng. Phó Tri Ngu kinh ngạc quên cả né tránh, đôi môi mỏng hơi hé mở của Phó Toại Chi dính chút màu đỏ, có một khoảnh khắc làm rung động lòng nàng.