Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:10
Lượt xem: 234
Trương Thế Hành đứng ở cửa có chút xấu hổ, nhất thời không biết nên vào hay không.
“Chuyện gì?” Phó Toại Chi hỏi.
Trương Thế Hành định thần lại, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: “Đã tìm được kẻ bám đuôi Bệ hạ tối qua.”
Phó Toại Chi khẽ nhướng mày.
…
Tối đến, Nhung Nhung sang chỗ Dục Nhi học viết chữ, Phó Tri Ngu giúp Đinh nương tử thu dọn bàn ăn sau bữa tối.
Đinh nương tử lau bát, nhắc đến chuyện Đinh Trực sắp về.
Phó Tri Ngu ngẩn ra, nhớ tới bây giờ còn hơn hai tháng nữa là đến Tết rồi, Đinh Trực một năm phần lớn thời gian bôn ba bên ngoài kiếm tiền, nhưng đến Tết nếu có thể về là sẽ cố gắng về nhà đón Tết cùng Đinh nương tử và Dục Nhi.
Tính ra, ba tháng mà Phó Toại Chi nói, vừa hay kết thúc sau Tết.
Năm đầu tiên Đinh Trực về nhà còn không biết trong nhà có khách thuê, năm thứ hai về, ngoài phần quà cho Dục Nhi, cũng không quên mang cho Nhung Nhung một phần.
Đinh nương tử muốn chuẩn bị đồ Tết, kéo Phó Tri Ngu cùng nhau bàn bạc.
Đợi bàn bạc xong, trời đã tối đen, Phó Tri Ngu và Nhung Nhung rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Nhung Nhung đọc sách viết chữ quá mệt, vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ say.
Phó Tri Ngu nhìn xà nhà một lúc lâu mới dần buồn ngủ.
Vừa qua canh giờ Tý, nàng bị một tiếng thét chói tai làm cho tỉnh giấc.
Con gái trong lòng khẽ cựa quậy mấy cái, hình như cũng bị đánh thức, mắt còn chưa mở, miệng đã lúng búng hỏi: “Mẫu thân, tiếng gì vậy ạ?”
Phó Tri Ngu vỗ nhẹ lưng con bé, dịu dàng nói: “Mèo kêu, chắc là mèo nhà ai đang đánh nhau.”
Nhung Nhung mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, một lát sau, tiếng hít thở khe khẽ vang lên, con bé lại ngủ thiếp đi.
Đêm tối khôi phục lại yên tĩnh, ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua, không còn âm thanh nào khác, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Phó Tri Ngu chắc chắn mình không nghe nhầm, rõ ràng là tiếng người.
Hình như còn phát ra từ phủ của Phó Toại Chi.
Nhung Nhung quấn lấy Dục Nhi tết tóc cho mình ở trên bàn, Đinh nương tử đang sắp xếp đồ đạc mua về lúc sáng.
Không ai nhắc đến chuyện tối qua, dường như chỉ có Phó Tri Ngu chú ý tới.
Lúc tiễn Nhung Nhung đi, thân vệ thấy nàng có vẻ trầm tư, bèn hỏi: “Điện hạ có chuyện khó khăn gì sao? Thuộc hạ có thể làm thay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-153.html.]
Phó Tri Ngu lắc đầu, nói về âm thanh nghe thấy tối qua, hỏi hắn có nghe thấy không.
Trong mắt thân vệ thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó rất chắc chắn trả lời nàng: “Không có, tối qua thuộc hạ có trực đêm, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.”
Hắn thề thốt chắc chắn làm Phó Tri Ngu nghi ngờ có phải mình thật sự ngủ mê rồi không.
Đang lúc nàng suy tư, Nhung Nhung ở đằng xa đột nhiên kêu lên một tiếng.
Sáng nay con bé cứ đòi Dục Nhi tết tóc cho mình, Dục Nhi tay nghề không giỏi, tóc vừa tết xong đã bung ra.
Phó Tri Ngu không nghĩ ngợi nhiều nữa, tiến lên buộc lại tóc cho Nhung Nhung.
Trong phủ mọi thứ vẫn bình thường, nàng vỗ vỗ đầu Nhung Nhung định rời đi, bước chân khựng lại, mơ hồ ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong không khí.
Vẻ thất thần của nàng lọt vào mắt Phó Toại Chi.
Bắt được kẻ theo dõi bọn họ đêm đó hầu như không tốn chút công sức nào, tối qua lúc thủ hạ thẩm vấn, miếng vải nhét miệng bị lỏng, mới để hắn có cơ hội kêu đau thành tiếng.
Mọi dấu vết đều đã được xóa sạch, cho dù Phó Tri Ngu có nhận ra, cũng chỉ dừng lại ở mức độ nghi ngờ.
Phó Toại Chi đứng ở chỗ ngoặt nhìn một lúc, lúc này hắn nên tiến lên ôm lấy nàng, mười ngón tay đan chặt, nhẹ giọng an ủi nàng đó chỉ là ảo giác do không nghỉ ngơi tốt.
Nhưng bây giờ hai chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đối với hắn mà nói, có trực giác nhạy bén là chuyện tốt, nhưng Phó Tri Ngu như vậy chỉ càng làm hắn liên tục nhớ lại, đây là sai lầm mà hắn từng gây ra, là bằng chứng cho việc hắn đã làm tổn thương nàng.
Hình như hắn không có tư cách an ủi nàng.
Phó Tri Ngu hoàn hồn, khẽ nghiêng đầu, nhìn mấy con cá chép trong hồ.
Trời lạnh, cá chép trốn dưới nước, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sắc màu rực rỡ thoáng qua, gợn lên từng vòng từng vòng sóng nước.
Hạ nhân đưa tới một chiếc áo choàng, Phó Tri Ngu quay người lại nhưng không thấy bóng dáng Phó Toại Chi đâu.
Lúc ra ngoài mặc một thân y phục màu nhạt, lúc về lại khoác thêm một chiếc áo choàng tinh xảo.
Đinh nương tử cười không nói, ngược lại làm Phó Tri Ngu nóng bừng hai má, nói một câu “chỉ là trời lạnh”, vừa dứt lời lại cảm thấy có chút ý “muốn che đậy lại càng lộ liễu”.
Đinh nương tử nhìn ra sự khó xử của nàng, không muốn làm khó nàng, nói về chuyện Đinh Trực về nhà, tính ra chỉ trong hai ngày nữa.
Nhưng gần đây cửa khẩu kiểm tra và cho qua lại cực kỳ nghiêm ngặt, Đinh nương tử sợ hắn sẽ bị kẹt giữa đường, dù sao sắp đến Tết, thương nhân qua lại thực sự quá nhiều.
Phó Tri Ngu không thể nói là do thiên tử đang ở Nhạc Châu, đành an ủi bà vài câu.
Có lẽ lời cầu nguyện thành tâm của Đinh nương tử đã có tác dụng, chập tối cửa lớn bị gõ vang.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Dục Nhi ngẩn ra, vội vàng bỏ bát đũa xuống chạy ra mở cửa.