Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:08
Lượt xem: 282

Ai có thể ngờ hắn còn phải hỏi con gái ruột của mình vấn đề này.

Nhung Nhung mở to mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lát, hỏi: “Người muốn làm kế phụ của con sao?”

Phó Toại Chi nghẹn lời: “Sao lại nói vậy?”

“Bởi vì rất nhiều người đều hỏi con có muốn để cho họ làm kế phụ của con không.” Nhung Nhung nhét điểm tâm vào miệng, “Thúc thúc, người cũng thích mẫu thân của con à?”

Phó Toại Chi không phủ nhận, truy hỏi nàng: “Rất nhiều người là… có ý gì?”

Nhung Nhung đặt miếng bánh ngọt ăn được một nửa xuống, bắt đầu đếm ngón tay: “Lý thúc thúc ở cách vách, Vương thúc thúc ở cuối hẻm, bên bờ sông…” Trí nhớ của cô bé rất tốt, kể ra từng người một, mỗi lần nói một cái, mặt Phó Toại Chi lại đen đi một phần.

Thấy mười ngón tay không đủ đếm, Phó Toại Chi ngăn cô bé lại, đặt điểm tâm vào tay bé: “Ăn điểm tâm trước đi.”

Phó Tri Ngu chải đầu xong đi tìm Nhung Nhung, liền nhìn thấy sắc mặt không vui của Phó Toại Chi.

Nàng quen thuộc bỏ qua vẻ mặt u ám của Phó Toại Chi, lực chú ý của Nhung Nhung cũng quay về Phó Tri Ngu, bắt đầu chia sẻ với nàng trải nghiệm lần đầu tiên đi học hôm qua.

Cách bình phong, Phó Toại Chi ở trong thay y phục, nghe hai mẹ con ở bên ngoài trò chuyện. Ba câu không rời khỏi Triệu Như Chương, Nhung Nhung còn lấy chữ mình viết ra cho Phó Tri Ngu xem.

Phó Toại Chi nghe mà trong lòng chua xót, vừa thay xong y phục lập tức đi ra, nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò của con gái, có chút không hài lòng: “Thích hắn đến vậy sao?”

“Cũng không phải lúc nào cũng thích tiên sinh.”

Phó Toại Chi mừng thầm trong nháy mắt, còn chưa kịp nghĩ xem nên hỏi thế nào, Nhung Nhung nói tiếp: “Tiên sinh tuy rằng sẽ không đánh vào lòng bàn tay của Dục ca ca, nhưng cũng không cho phép con ăn điểm tâm, con viết chữ đến đói rồi.” Cô bé cười ngọt ngào với Phó Toại Chi, “Nhưng thúc thúc sẽ cho con ăn rất nhiều điểm tâm.”

Bầu không khí trong phòng ngưng đọng, Phó Toại Chi đột nhiên sinh ra cảm xúc chột dạ.

Quả nhiên, Phó Tri Ngu cũng nhìn về phía hắn: “Huynh lại lén cho con bé ăn điểm tâm?”

Nhung Nhung biết Phó Toại Chi thích cô bé, mỗi lần qua đó đều có rất nhiều điểm tâm để ăn, nhưng về nhà rồi sẽ không ăn nổi cơm trưa và cơm tối.

Mấy lần sau, Phó Tri Ngu không cho cô bé ăn nhiều điểm tâm như vậy nữa, mỗi lần chỉ được nếm một miếng, để khỏi về nhà lại không ăn cơm.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Phó Toại Chi nhận sai rất nhanh, Phó Tri Ngu lúc này mới dời ánh mắt đi.

Nhũ mẫu qua nói Hạ tiên sinh đã đến, Phó Toại Chi vẫn còn nhớ chuyện Nhung Nhung khen Triệu Như Chương.

Con gái không ở đây, Phó Tri Ngu cũng không có ý định ở lại.

Đầu ngón tay vừa chạm vào cửa, một bàn tay có khớp xương rõ ràng khác nhanh hơn một bước đóng cửa lại, ôm lấy eo nàng.

“Đừng đi.”

Phó Tri Ngu nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-152.html.]

“Ta có lời muốn hỏi nàng.”

Phó Tri Ngu không hiểu hắn lại có chuyện gì, muốn đẩy hắn ra, ngón tay trắng nõn đặt lên, không nhúc nhích chút nào.

Cách lớp áo, nàng có thể chạm vào cơ thể căng cứng của Phó Toại Chi, có chút hoảng loạn ngẩng đầu.

“Có phải… có rất nhiều người theo đuổi nàng không?” Phó Toại Chi nghiến răng, chậm rãi nói ra lời hắn đã đè nén từ lâu.

“Huynh hỏi cái này làm gì?” Phó Tri Ngu không hiểu, “Có một số, đều bị đuổi đi rồi.”

Nàng khẳng định cách nói này, khiến Phó Toại Chi càng khó chịu.

Mặc dù là chuyện đã sớm dự liệu được, nàng trẻ trung xinh đẹp, tất nhiên là đối tượng mà các lang quân tranh nhau lấy lòng.

Đối diện với đôi mắt của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu rất quen thuộc với cảm xúc đang cuộn trào trong mắt hắn lúc này, lập tức tức giận: “Đúng vậy, rất nhiều, còn có người trực tiếp khiêng sính lễ đến.”

Đây là lời nói giận dỗi, Phó Toại Chi rõ ràng biết, nhưng vẫn không nhịn được ghen tuông.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Nhưng nàng cũng không đồng ý bọn họ, nàng vẫn thích ta.”

“Không có!” Phó Tri Ngu phủ nhận một cách gấp gáp, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra màu đỏ như son.

“Vậy sao tối qua nàng…” Phó Toại Chi cố ý ngậm nửa câu sau trong miệng, quan sát biểu cảm của nàng, một lát sau mới nói xong, “Không từ chối ta?”

“Đó là… ta quá sợ hãi, cộng thêm hơi rượu xông lên đầu ta mới…” Phó Tri Ngu chớp mắt, ánh mắt lảng tránh, “Huynh biết ta không biết uống rượu, còn cố ý như vậy, chẳng lẽ không phải lỗi của huynh.”

Khi đó rõ ràng nàng có cơ hội đẩy hắn ra.

Phó Toại Chi nghĩ thầm trong lòng.

Hắn vẫn rất khó chịu khi có nhiều người theo đuổi nàng như vậy, giống như châu báu mình cất giấu bị người khác nhìn ngó tùy ý.

Mà bản thân châu báu lại không hề để ý.

Hai má nóng bừng, Phó Tri Ngu bị giam cầm trong lòng hắn, luống cuống tránh đi ánh mắt u ám của hắn.

Gần đây tiếp xúc gần gũi như vậy cũng quá nhiều rồi… Cho dù có ước pháp tam chương, nàng cũng không dám tin vào khả năng tự chủ của Phó Toại Chi.

Ít nhất tối qua suýt chút nữa…

Phó Tri Ngu cắn môi, đang phiền não không biết làm thế nào để hắn buông tay, đột nhiên có người gõ cửa.

Phó Toại Chi thu hết những thay đổi trong nét mặt thoáng thả lỏng của nàng vào mắt, không tình không nguyện buông tay.

Phó Tri Ngu chỉnh lại vạt áo hơi rối, đẩy cửa ra, ngay cả chào hỏi cũng không, chạy trối chết.

Loading...