Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:06
Lượt xem: 268

Trương Thế Hành liếc thấy bóng dáng của công chúa, lập tức cúi đầu không nói nữa.

Phó Toại Chi quay người đỡ lấy nàng, trong mắt Phó Tri Ngu vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Nàng che miệng, khẽ ngáp một cái.

“Không có gì, một số chuyện vặt.” Phó Toại Chi vén lọn tóc bên má nàng, đỡ lấy đầu gối nàng bế nàng lên, “Nàng ngủ thêm lát nữa đi, ta bế nàng về.”

Phó Tri Ngu giống như thật sự buồn ngủ, dựa vào n.g.ự.c hắn ngủ thiếp đi.

Ánh sáng ban mai mờ ảo xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt nàng, mày mắt như họa, da dẻ trắng nõn.

Trên xe có chuẩn bị trà gừng, mùi vị không dễ ngửi.

Phó Toại Chi nhận lấy uống một hơi cạn sạch, quay đầu muốn đánh thức Phó Tri Ngu, bảo nàng uống trà gừng trước rồi ngủ.

Chén trà đưa đến bên môi, Phó Tri Ngu trong lúc ngủ mơ khẽ hít mũi, lông mày liền nhíu lại, miệng lẩm bẩm “không uống thuốc”, xoay người sang hướng khác.

… May mà dáng vẻ này không bị người thứ hai nhìn thấy.

Phó Toại Chi cảm nhận được một tia tham lam trong ý nghĩ của mình, vẫn là đặt trà gừng xuống.

Trương Thế Hành dẫn một phần người đi dọn dẹp, những người còn lại theo thiên tử trở về.

Xe ngựa xóc nảy làm gián đoạn giấc ngủ của Phó Tri Ngu, mơ màng mở mắt ngồi dậy.

Hôm qua ngủ tạm trên mặt đất một đêm, tỉnh dậy cổ cứng đờ, cử động một chút cũng thấy tứ chi đau nhức.

Nàng nhanh chóng liếc trộm Phó Toại Chi, hắn lại như không có chuyện gì, tinh thần phấn chấn.

Đầu óc Phó Tri Ngu vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía hắn. Phó Toại Chi giả vờ không chú ý.

Khi nàng muốn len lén cách xa hắn một chút, Phó Toại Chi nắm lấy tay nàng, đưa trà gừng đến trước mặt nàng.

Thì ra mùi vị khó ngửi trong giấc mơ chính là nó.

Phó Tri Ngu nhăn mặt, kháng cự đẩy ra: “Đây là gì?”

“Trà gừng.” Phó Toại Chi đáp, “Đêm qua hơi ẩm quá nặng, uống một chén để trừ hàn.”

Phó Tri Ngu muốn tránh, nhưng không gian trong xe ngựa chật hẹp, huống chi còn ngồi thêm Phó Toại Chi.

Lực nắm cổ tay nàng càng lớn hơn, mặt Phó Toại Chi đột nhiên áp sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-151.html.]

Phó Tri Ngu lập tức hiểu hắn muốn làm gì, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua, mặt đỏ bừng, giật lấy chén trà: “Huynh đừng lại gần ta như vậy, lát nữa nước trà lại đổ lên người huynh.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chén trà rỗng đã uống xong được đưa ra ngoài cửa sổ xe.

Trong khoang mũi và giữa răng môi đều là vị cay của gừng, đuổi sạch cơn buồn ngủ còn sót lại của nàng.

“Dừng xe.” Phó Toại Chi đột nhiên ra lệnh.

Thị vệ lập tức ghìm cương ngựa, không hiểu ý hắn: “Công tử có gì phân phó?”

Một lát sau, trong tay Phó Tri Ngu được nhét một gói mứt.

Vừa rồi Phó Toại Chi nhìn thấy bên đường có một tiệm bán mứt, liền bảo người dừng xe đi mua một gói mứt.

Phàm là uống thuốc hay thứ gì đó không hợp khẩu vị, nàng đều phải ăn mứt và kẹo để át đi vị, Phó Toại Chi đương nhiên sẽ không quên.

Phó Tri Ngu nếm thử một viên, vị mặn ngọt che đi mùi gừng nồng còn sót lại, dễ chịu hơn nhiều.

Rõ ràng là quả mứt có vẻ ngoài thô kệch, nhưng nàng lại ăn rất chuyên chú, Phó Toại Chi cũng không nhịn được lấy một viên. Chạm vào đầu lưỡi một cái, hắn nén xúc động muốn nhổ ra, nhíu mày ép mình nuốt xuống.

Phó Tri Ngu sắc mặt bình thường, như thể không phải là mứt tay nghề thô ráp trong tiệm, mà là quả do đầu bếp khéo tay làm ra.

Nàng thật sự khó hiểu, từ khi tìm thấy nàng đến nay, Phó Toại Chi chưa từng nghe nàng oán thán cuộc sống gian nan khốn khó, mỹ vị món ngon và váy áo trang sức đều không lay động được nàng, Phó Tri Ngu như thể không hề lưu luyến cuộc sống trong cung, một lòng muốn ở lại đây sống cuộc sống khổ cực.

Phó Tri Ngu giả vờ nghịch tóc, liếc mắt về phía Phó Toại Chi, phát hiện hắn đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó.

Xe ngựa dừng lại, Phương Thụy mở cửa xe.

Phó Toại Chi bước ra trước, sau đó muốn bế nàng xuống, bị Phó Tri Ngu vỗ nhẹ vào tay: “Ta tự mình xuống.”

Hôm qua Nhung Nhung tan học ra ngoài tìm mẫu thân, tìm thế nào cũng không thấy, ngay cả thúc thúc cũng không thấy đâu. Cô bé đi hỏi hạ nhân trong phủ, nói thúc thúc và mẫu thân cô bé cùng ra ngoài rồi.

Đợi đến tối, bọn họ vẫn không về.

Lúc này Phương Thụy và Trương Thế Hành đã dẫn người ra ngoài tìm, nhũ mẫu dỗ dành Nhung Nhung đang bất an, không có cách nào, trong phủ không có một ai có thể quản việc.

Cuối cùng vẫn là tìm Triệu Như Chương, theo phân phó của hắn nói chỉ cần tiểu thư chép và học thuộc bài văn và chữ hôm nay đã học, mẫu thân sẽ về. Nhung Nhung học thuộc được một nửa đã buồn ngủ, nhũ mẫu len lén bế cô bé về phòng ngủ, ngủ một giấc đến sáng.

Phó Toại Chi nghe xong hừ lạnh một tiếng, bị Phó Tri Ngu trừng mắt.

Nàng biết Phó Toại Chi chắc chắn là không hài lòng Nhung Nhung nghe lời Triệu Như Chương như vậy, lại nóng lòng muốn công khai mối quan hệ của hắn và Nhung Nhung.

Nhân lúc Phó Tri Ngu đi thay y phục và chải đầu, Phó Toại Chi đưa cho Nhung Nhung một miếng điểm tâm, ý đồ moi móc chút thông tin từ miệng cô bé.

“Con có muốn có một người phụ thân không?” Phó Toại Chi hắng giọng, có chút khó xử hỏi.

Loading...