Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:05
Lượt xem: 292

"Trêu nàng thôi, trên núi này làm sao có thú hoang được."

“Quá đáng!” Phó Tri Ngu tức đến nỗi hai má phồng lên, quay lưng đi không thèm để ý đến hắn.

Một lát sau, Phó Tri Ngu cảm giác có người chọc vào cánh tay mình, nàng quay đầu lại, Phó Toại Chi đưa lương khô và nước đã được hâm nóng cho nàng.

Nàng im lặng nhận lấy, trong mắt Phó Toại Chi lộ ra vẻ áy náy: “Nhất thời hứng lên làm hại nàng cũng phải ở đây…”

Phó Tri Ngu cắn một miếng bánh, lắc đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cũng là ta muốn đến.”

Mặc dù là Phó Toại Chi đề xuất trước, nhưng nàng cũng rất muốn ra ngoài chơi.

Không thể nói là Phó Toại Chi liên lụy nàng.

Hơn nữa… bây giờ Phó Toại Chi cũng rất chật vật.

Phó Tri Ngu len lén ngẩng đầu, Phó Toại Chi đang nghịch cành lá trong đống lửa, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên mặt hắn, phác họa ngũ quan tuấn tú.

Không giống với lời đồn đại trong dân gian là một đế vương âm hiểm, ngược lại có chút ý vị nho nhã, nội liễm.

Gió đêm từng cơn, Phó Tri Ngu lạnh run rẩy, không nhịn được nhích lại gần đống lửa, để hấp thu thêm hơi ấm.

Phó Toại Chi ôm nàng vào lòng, nắm lấy tay Phó Tri Ngu.

Đôi bàn tay đông cứng đến trắng bệch của tiểu cô nương được hắn ủ trong lòng bàn tay, dần dần khôi phục huyết sắc.

Cảm giác ấm áp của đôi môi rơi trên trán nàng, Phó Tri Ngu khẽ run lên, không giãy giụa.

Phó Toại Chi cúi người hôn nàng, dọc theo trán, sống mũi, má, dần dần xuống dưới.

Đang lúc Phó Tri Ngu thấp thỏm, hắn đột nhiên dừng lại, một lát sau mới hôn lên môi nàng.

Phó Tri Ngu ngẩng đầu, có chút thở không nổi, đôi môi khẽ hé mở, hắn liền nhân cơ hội đưa cho nàng một ngụm rượu, trượt theo cổ họng chảy xuống.

…Hắn còn mang theo rượu từ lúc nào vậy?

Phó Tri Ngu mơ mơ màng màng nghĩ, hai má ửng hồng vì tác dụng của rượu, nhẹ nhàng thở hổn hển, giữa răng môi tràn ngập mùi vị cay nồng của rượu.

“Huynh…”

“Gọi ta là gì?” Phó Toại Chi cắn nhẹ vành môi của nàng.

Trên môi truyền đến cảm giác đau nhói, Phó Tri Ngu thế nào cũng không gọi ra được hai chữ “Hoàng huynh”, hai má nóng bừng.

Bên tai tiếng tim đập như trống dồn, không phân biệt được là của nàng hay của Phó Toại Chi. Cả người giống như bị nước mưa nhấn chìm, ngâm mình trong nụ hôn của Phó Toại Chi.

Nàng dán chặt vào Phó Toại Chi, đối với biến hóa trên cơ thể hắn đương nhiên rất mẫn cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-150.html.]

Phó Toại Chi cũng cảm nhận được, hai người đều cứng đờ trong nháy mắt.

Một lát sau, đợi tiếng thở của Phó Toại Chi dần dần bình ổn, cơ thể Phó Tri Ngu cũng đã ấm lại, hắn buông tay, khàn giọng nói: “Ta ra ngoài một chút.”

Phó Tri Ngu mặt đỏ bừng, giọng nói cực khẽ đáp lại một tiếng.

Không có hang động che chắn, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, vào người Phó Toại Chi, thổi tắt dần một phần nhiệt nóng trong cơ thể hắn.

Đợi hắn quay lại, Phó Tri Ngu đã trải áo lông cáo trên mặt đất để ngăn cách hơi ẩm, nằm ở phía trên.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng chỉ chiếm một nửa, còn một nửa để trống, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng rõ ràng là chuẩn bị cho Phó Toại Chi.

Phó Tri Ngu nửa tỉnh nửa mơ bị ôm vào vòng tay quen thuộc, khẽ “ưm” một tiếng, sau đó chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Phó Tri Ngu mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là vách hang động thô ráp, sợ đến mức lập tức tỉnh táo.

Trải nghiệm ngày hôm qua ùa vào trong đầu, nàng dần dần bình tĩnh lại, nhớ ra mình và Phó Toại Chi đã qua đêm trong hang động.

Người bên cạnh không biết đã đi đâu, trong hang chỉ có một mình nàng, đống lửa cũng đã tắt, áo khoác ngoài của nàng được gấp gọn gàng đặt ở bên cạnh.

Phó Tri Ngu khoác áo lên, nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ ngoài cửa.

Thiên tử một đêm không về, không mang theo thị vệ thân cận khác, chỉ biết hắn cùng công chúa ra ngoài chơi.

Trương Thế Hành dẫn người đi tìm hắn, lúc hừng đông mới tìm được chỗ của thiên tử.

May mà thiên tử không bị thương, nhưng để bệ hạ qua đêm ở ngoài trời, đã là bọn họ thất trách rất lớn, cho dù là Trương Thế Hành cũng thấp thỏm không yên.

Theo lý mà nói thiên tử là người có kinh nghiệm, gặp phải tình huống này, sẽ để lại ký hiệu dọc đường để tiện cho thị vệ tìm kiếm.

Trương Thế Hành cũng không dám hỏi sao lần này không có ký hiệu gì, khiến bọn họ phải tìm lâu hơn. Bất quá nhìn dáng vẻ bệ hạ tinh thần sảng khoái, chắc là tâm trạng không tệ, không có ý trách tội bọn họ cứu giá chậm trễ.

“Thôi được rồi, lần này miễn tội cho các ngươi.” Phó Toại Chi còn đang nghĩ đến chuyện tối qua, hơn nữa vốn là hắn giở trò, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ.

“Đa tạ Bệ hạ.” Trương Thế Hành nói, lông mày vẫn nhíu chặt.

“Sao vậy, còn có chuyện gì?”

“Trên ngọn núi này, ngoài dấu vết tìm kiếm của thuộc hạ, còn có người khác cũng đang tìm.” Trương Thế Hành nói.

Sắc mặt Phó Toại Chi hơi trầm xuống: “Tối qua còn có người khác?”

“Từ dấu vết trên núi mà xem hẳn là như vậy.” Trương Thế Hành quen thuộc phong cách của thủ hạ, bọn họ tìm người cũng có phương pháp riêng, nhưng lúc nãy khi dọn dẹp, hắn lại phát hiện dấu vết của người khác.

Không phải là người qua đường không liên quan, mà giống như đang cố ý tìm người nào đó, nhưng từ dấu vết để lại mà xem, thủ pháp vụng về, chắc là không có kinh nghiệm.

Loading...