Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:03
Lượt xem: 226
Phó Toại Chi giả vờ không chú ý đến động tác nhỏ của nàng, cầm lấy chiếc áo choàng lông cáo khoác lên người nàng, trùm kín cả người nàng, chỉ để lộ ra khuôn mặt trắng nõn.
"Mặc vào đi, lát nữa sẽ lạnh đấy."
Phó Tri Ngu lúc đó còn không hiểu tại sao lại nói như vậy, lồng n.g.ự.c Phó Toại Chi áp sát lưng nàng, hơi ấm không ngừng truyền đến. Nhưng ngựa vừa chạy, nàng lập tức hiểu ra.
Bên tai là tiếng gió rít gào, hai má lộ ra ngoài bị gió thổi đỏ bừng, Phó Tri Ngu nhắm chặt mắt, không dám nhìn phong cảnh lướt qua hai bên.
Sau khi ra khỏi thành một đoạn, đến gần chân núi, Phó Toại Chi giảm tốc độ.
Phó Tri Ngu từ từ mở mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.
Núi ở Nhạc Châu không phải là loại núi cao sừng sững hùng vĩ, nói là đồi núi nhỏ thì đúng hơn.
Trong mắt lấp lánh ánh sáng, phản chiếu rừng phong đỏ rực trải dài từ chân núi đến lưng chừng núi.
Cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, sợi tóc mềm mại lướt qua da, mang theo từng đợt ngưa ngứa.
Phó Tri Ngu không chớp mắt nhìn phong cảnh phía xa, ánh mắt Phó Toại Chi dừng lại ở hàng mi dài mảnh mai và đôi má mềm mại đầy đặn của nàng.
Ngựa chở hai người từ từ tiến về phía trước, dọc đường cây phong ngày càng nhiều, dần dần hòa mình vào rừng phong.
Đoạn đường phía sau không tiện cưỡi ngựa đi tiếp, Phó Toại Chi xuống ngựa trước, sau đó đỡ Phó Tri Ngu vững vàng giẫm lên mặt đất.
"Ta cõng nàng nhé?" Khóe môi Phó Toại Chi mang theo ý cười trêu chọc.
Phó Tri Ngu xấu hổ trừng mắt nhìn hắn: "Ta tự đi được." Nàng hầu như không cưỡi ngựa, hai đùi có chút khó chịu, nhưng lại không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt Phó Toại Chi.
Váy áo lướt qua từng bậc đá, bị hạt sương trên ngọn cỏ thấm ướt.
Phó Toại Chi nhẹ nhàng móc lấy ngón tay nàng, khi Phó Tri Ngu nghi hoặc nhìn sang, hắn mới mở miệng nói: "Đường núi trơn trượt, sợ nàng ngã."
Vào thời điểm này, rất ít người ra ngoài chơi giống như họ, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, đều bị họ thu hút.
Phó Tri Ngu chỉ có thể xấu hổ cười cười, không thể giải thích.
Người ngoài khen họ xứng đôi, chỉ có họ mới biết giữa họ rốt cuộc có nhau bao nhiêu khoảng cách.
Phó Toại Chi rất kiên nhẫn ứng phó từng người một, mấy lần ngón tay hắn bị Phó Tri Ngu dùng sức bóp đau, sau khi người đi rồi đổi lại một câu "nói bậy bạ" của nàng.
"Mặt đỏ như lá phong rồi kìa."
Phó Tri Ngu che mặt, lại luống cuống bỏ xuống, mạnh miệng: "Gió thổi đấy."
Ánh mắt nàng chột dạ né tránh, len lén nhìn hắn, không hề phòng bị rơi vào ánh mắt lưu luyến của Phó Toại Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-149.html.]
Nàng đứng trên bậc thang cao hơn, Phó Toại Chi ở dưới nàng.
Trước kia nàng là người ngưỡng vọng Phó Toại Chi, bây giờ nàng là người nhìn xuống Phó Toại Chi.
Phó Tri Ngu không chú ý đến điều này, vẫn là Phó Toại Chi nắm tay nàng trước: "Đi thôi."
Mưa to ập đến bất ngờ, ban đầu là vài giọt nước rơi xuống đất, họ không để ý, chỉ cho rằng là hơi nước trên núi, hạt sương rơi xuống.
Ngay sau đó, từng giọt từng giọt, từ trên không trung rơi xuống vô số hạt nước, thấm vào trong đất.
Phó Tri Ngu nhìn hành lý trên lưng ngựa, mang theo lương khô và nước, duy chỉ không mang theo đồ đi mưa.
Nàng thở dài: "Phải làm sao đây... Mưa to như vậy, trở về cũng thành chuột lột, đứng ở đây cũng sẽ bị ướt."
Đồ đạc trước nay đều do Phương Thụy chuẩn bị, hôm nay hắn bị Phó Toại Chi ra lệnh đi trông nom Nhung Nhung học bài, vì vậy không ai nói cho hắn biết hôm nay sẽ có mưa, trong lòng Phó Toại Chi chỉ có Phó Tri Ngu, cũng sơ suất thời tiết.
Càng không may hơn là khi họ chuẩn bị quay về thì trời đổ mưa.
May mắn thay, Phó Toại Chi từng bị tiên đế điều đến quân doanh ba năm, không phải là loại vương tôn công tử không hiểu chuyện đời. Hắn lấy chiếc áo choàng lông cáo trùm lên đầu Phó Tri Ngu trước, nhìn quanh bốn phía, ở sau chỗ cành cây rậm rạp tìm thấy một sơn động miễn cưỡng có thể chứa được họ, làm nơi trú ẩn tạm thời.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Đợi mưa tạnh rồi đi." Phó Toại Chi cởi chiếc áo khoác ẩm ướt.
"Nếu mưa không tạnh thì sao?" Phó Tri Ngu lo lắng hỏi.
"Vậy thì chỉ có thể đợi thôi."
Nói xong, Phó Toại Chi đưa tay cởi áo khoác của nàng, Phó Tri Ngu căng thẳng che ngực: "Huynh... huynh làm gì vậy!"
"Quần áo ướt rồi, mặc trên người dễ bị nhiễm lạnh." Phó Toại Chi kiên nhẫn giải thích.
Quần áo ướt sũng dính sát vào người nàng, phác họa rõ ràng thân hình yểu điệu của cô nương.
"Hoang sơn dã lĩnh, ta còn chưa đến mức…" Hắn cố ý nói lấp lửng.
Phó Tri Ngu hừ một tiếng, cởi áo khoác đưa cho hắn.
Nàng nói đúng, trận mưa này như không có hồi kết, mưa đến khi mặt trời lặn cũng không có ý định tạnh.
"Phải làm sao đây, chúng ta phải qua đêm ở đây rồi." Phó Toại Chi lấy đá đánh lửa từ trong hành lý ra, may mắn là lõi lửa bên trong không bị ướt. Hắn tìm cành khô lá héo xung quanh sơn động, chất thành đống đốt lửa.
Trong núi yên tĩnh, ngoài tiếng mưa, chỉ có tiếng chim chóc thỉnh thoảng bay qua rừng cây, khiến cành lá xào xạc.
"Có thú hoang không..."
"Cái đó thì không chắc." Phó Toại Chi nói xong, liếc nhìn sắc mặt nàng.
Quả nhiên, sau khi nghe hắn trả lời, mặt Phó Tri Ngu trắng bệch: "Thật sự có sao? Ăn thịt người không?"