Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:02
Lượt xem: 252
Phó Tri Ngu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chính vì là Nhung Nhung, biết con bé không thể ngồi yên. Hơn nữa ngài đã bận rộn như vậy, nếu con bé còn không chịu nghe lời..."
"Sẽ không đâu." Triệu Như Chương nhẹ nhàng ngắt lời nàng.
Phương Thụy cũng nói đỡ: "Nhũ mẫu cũng luôn khen tiểu điện hạ hiểu chuyện."
Chỉ có nhũ mẫu vẫn chưa đủ, Phó Toại Chi sai Phương Thụy đến cùng, ngoài mặt là để hắn ta với thân phận Tổng quản Cấm nội trông nom Nhung Nhung, thật ra là để giám sát Triệu Như Chương.
Tâm tư cũng như nhau, Phó Toại Chi đã nghĩ đến, Triệu Như Chương tự nhiên cũng không bỏ qua.
Hắn muốn dựa vào Nhung Nhung để cứu vãn hình tượng trong lòng Phó Tri Ngu, kết quả không được như ý muốn. Dù vậy, hắn cũng không thể để Triệu Như Chương có cơ hội, từ sớm đã sai Phương Thụy đi đón Nhung Nhung.
Cách cánh cửa đóng kín, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Nhung Nhung, không nghe thấy Triệu Như Chương nói gì, nhưng từ giọng nói của Nhung Nhung có thể đoán được bé đang nghe lời.
Phó Tri Ngu ngồi dưới hành lang trầm tư suy nghĩ, không hề phát giác phía sau có người đến.
Phó Tri Ngu giật mình, bị người ta ôm từ phía sau.
Hành động ôm nàng rất dịu dàng, bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay nàng, nhưng lại mạnh mẽ luồn vào kẽ tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Không cần nghĩ cũng biết người đến là ai.
Phó Tri Ngu quay đầu lại, mặt kề sát quá, suýt chút nữa môi chạm vào môi Phó Toại Chi. Phó Tri Ngu xấu hổ hạ giọng: "Huynh làm gì vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy."
"Ai sẽ nhìn thấy?" Phó Toại Chi khẽ nhướng mày, "Ở đây không có ai cả."
"Nhung Nhung đang học bài bên trong..." Giọng nói của Phó Tri Ngu vừa nhỏ vừa nhẹ, giống như mèo con cào vào tim hắn, Phó Toại Chi hận không thể để nàng nói thêm vài câu, nhưng Phó Tri Ngu lo lắng giọng nói lớn sẽ làm kinh động đến Nhung Nhung và Triệu Như Chương, cắn môi không chịu nói nữa.
Phó Toại Chi nhìn nàng chằm chằm, Phó Tri Ngu cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới thốt ra ba chữ: "... Đồ vô liêm sỉ."
Nói xong ý cười trên mặt Phó Toại Chi càng sâu, dường như không tức giận vì bị nàng mắng nhẹ, Phó Tri Ngu đột nhiên nhớ ra trước đây mình nói ba chữ này trong tình huống nào, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
"Không nói nữa, không nói nữa." Phó Toại Chi nhịn cười, "Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, nàng có muốn theo ta ra ngoài thành dạo chơi không?"
Trước mặt Phó Tri Ngu, hắn không giấu được sự căng thẳng của mình, sợ nàng từ chối.
Nhưng Phó Tri Ngu không lập tức nói không, mà là chau đôi mày thanh tú lại, rõ ràng là đang do dự. Phó Toại Chi cảm thấy mình có cơ hội, được nước lấn tới: "Nghe nói ngoài thành trên núi lá phong đỏ rực như lửa, A Ngu không muốn đi xem sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-148.html.]
Sau khi đến Nhạc Châu, ban đầu nàng sống trong nơm nớp lo sợ, sợ bị Phó Toại Chi phát hiện, sau đó sinh ra Nhung Nhung, tuổi còn quá nhỏ cũng không tiện dẫn ra ngoài chơi. Thoáng chốc đã ba năm không được ra ngoài dạo chơi thoải mái, lời nói của Phó Toại Chi thật sự có chút mê hoặc.
Phó Tri Ngu liếc mắt sang bên cạnh, Phó Toại Chi lập tức hiểu ý nàng: "Phương Thụy và nhũ mẫu đều ở đây, sẽ chăm sóc tốt cho Nhung Nhung."
Phó Tri Ngu lúc này mới gật đầu.
Thân thể nhẹ bẫng, bay lên không trung, nàng suýt chút nữa kêu lên, trừng mắt nhìn hắn: "Thả ta xuống."
Phó Toại Chi làm theo ý nàng, lưu luyến thả nàng đứng vững, nhưng không chịu buông tay đang nắm.
Ngựa đều do các thân vệ phụ trách tắm rửa và cho ăn, thấy Thiên tử dẫn Công chúa đến, liền dắt ngựa của Thiên tử ra.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu thò đầu nhìn ra phía sau, hỏi: "Ngựa của ta đâu?"
Phía sau còn có mấy con ngựa, tuy không oai phong bằng con ngựa của Phó Toại Chi, nhưng con nào con nấy đều béo tốt.
Thân vệ lộ vẻ khó xử: "Bẩm Điện hạ, những con ngựa này đều rất hoang dã, nếu không phải là cao thủ tinh thông cưỡi ngựa, e rằng khó mà khống chế được."
Phó Toại Chi vỗ vỗ con ngựa của mình, cố ý khiêu khích nàng: "Nàng không lên được sao?"
Phó Tri Ngu lập tức tức giận phản bác: "Không phải, ta đã học rồi!"
Dáng người của tiểu cô nương bên cạnh con ngựa cao lớn càng thêm nhỏ bé yêu kiều, lại còn ra vẻ mạnh miệng.
Phó Toại Chi cười không nói. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng là do Phó Toại Chi tìm người dạy, ngựa cũng là do hắn chọn cho Phó Tri Ngu, rốt cuộc học đến trình độ nào, Phó Toại Chi hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng có hắn ở đây, để Phó Tri Ngu ngoài miệng không nhận thua một chút cũng không sao.
Phó Tri Ngu gắng gượng giẫm lên, vừa nhấc chân đã hối hận.
Sau lưng truyền đến hơi ấm từ lòng bàn tay, Phó Toại Chi đỡ nàng, dìu nàng lên.
Con ngựa bị người lạ cưỡi, có chút bất an hất chân hai trước. Phó Toại Chi vỗ nhẹ đầu nó, trấn an cảm xúc của nó, sau đó nhẹ nhàng lên ngựa.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi cưỡi con ngựa trắng nhỏ của nàng ở bãi săn, chỉ cần cúi đầu nhìn khoảng cách với mặt đất, Phó Tri Ngu đã cảm thấy chóng mặt, theo bản năng rụt vào lòng người phía sau.
Phát hiện ra động tác của mình, nàng cứng đờ người, lại lặng lẽ nhích về phía trước một chút, muốn cách xa hắn một chút.