Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:09:00
Lượt xem: 235
Phó Tri Ngu suy nghĩ trái phải, ở Nhạc Châu nhỏ bé này, hình như cũng không còn ai thích hợp hơn.
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy làm phiền Triệu đại nhân rồi." Nói xong, nàng lại nhớ ra điều gì đó, bổ sung: "Nếu Nhung Nhung quá nghịch ngợm, hoặc là ngài không rảnh, cứ nói thẳng với ta là được."
Nhung Nhung vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa không hề hay biết mình đã được sắp xếp lịch trình sau này, còn đang làm nũng đòi ăn bánh ngọt.
Nhũ mẫu thấp thỏm nhìn Phó Tri Ngu, nhưng nàng lại gật đầu đồng ý.
Phó Tri Ngu nói với nhũ mẫu về chuyện đi học sau này, Nhung Nhung đứng bên cạnh nghe, môi dính đầy vụn bánh ngọt, mơ mơ màng màng nhìn họ.
"Học bài sao? Giống như Dục ca ca ạ?"
Phó Tri Ngu gật đầu, Nhung Nhung lập tức xụ mặt xuống.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Từ khi Dục Nhi chính thức bắt đầu đi học, rất ít khi chơi cùng với bé, mỗi ngày đều ôm sách đọc những thứ mà bé hoàn toàn không hiểu, còn ủ rũ cúi đầu vì không học thuộc, sợ bị phu tử trách phạt.
Nhung Nhung cũng sợ bị phạt, bất an vặn vẹo vạt áo: "Dục ca ca không thuộc bài sẽ bị mắng, con không thuộc cũng sẽ bị mắng sao?"
Phó Tri Ngu nghĩ đến dáng vẻ thường ngày của Triệu Như Chương, Triệu Như Chương mà nàng gặp luôn ôn hòa lễ độ, cũng không biết có nổi giận vì không học được hay không, đành phải dỗ dành con gái trước: "Sẽ không đâu, tiên sinh dạy con học con cũng đã gặp rồi."
Nhung Nhung có ấn tượng khá tốt với Triệu Như Chương, nghe nương nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn chống đối nữa.
Phó Toại Chi xử lý xong chính vụ, bước ra khỏi thư phòng tùy ý đi vài bước, liền nhìn thấy con gái đang ngồi một mình ủ rũ dưới hành lang.
Lúc nãy hắn ở trong thư phòng, Triệu Như Chương có nhắc đến chuyện khai trí cho Nhung Nhung.
Thật ra Phó Toại Chi cảm thấy vẫn còn quá sớm, nhưng cũng không thể không thừa nhận Triệu Như Chương nói rất có lý, con cái hoàng tộc vốn phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn người thường, sống trong nhung lụa đồng thời cũng có nhiều thứ phải học hơn.
Mặc dù vậy, khi hắn thấy dáng vẻ này của Nhung Nhung, vẫn không nhịn được tiến lên trêu chọc bé.
Nhung Nhung vừa thấy là hắn, lập tức ném đồ chơi trong tay xuống, kéo vạt áo hắn, nói với hắn chuyện mình sắp đi học.
Trong lòng Phó Toại Chi rõ ràng, ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô: "Nhung Nhung phiền não vì chuyện này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-147.html.]
Nhung Nhung chống tay lên cằm, khuôn mặt bầu bĩnh càng thêm tròn trịa.
Phó Toại Chi hỏi: "Mẫu thân con có nói cho con biết, ai sẽ dạy con học không?"
Nhung Nhung thành thật trả lời, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Phó Toại Chi bỗng chốc tan biến như mây khói.
Trước mặt con gái, hắn cố gắng duy trì hình tượng hòa ái, lại hỏi một lần nữa: "Là hắn ta sao?"
Bị vẻ mặt ngưng trọng của hắn dọa sợ, Nhung Nhung rụt rè nói: "Mẫu thân con đồng ý rồi ạ..."
Nhất định là Phó Tri Ngu đồng ý, Phó Toại Chi dù không tình nguyện cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, xoa đầu Nhung Nhung: "Nếu là ý của mẫu thân con, vậy thì nghe lời nàng ấy, học hành cho tốt, bớt gây phiền phức cho nàng ấy."
Người cuối cùng có thể giúp bé nói chuyện cũng bảo bé phải học hành cho tốt, Nhung Nhung bĩu môi, nước mắt lưng tròng, Phó Toại Chi vội vàng đổi giọng: "Có ta ở đây, hắn ta mắng con thì nói với ta."
Nói xong, hắn lại cảm thấy không thể nuông chiều con cái như vậy: "Con có chỗ nào không hiểu, cứ việc đến hỏi ta."
Hắn đã xem qua bài thi của Triệu Như Chương, biết hắn ta có tài, nhưng có thể dạy tốt một đứa trẻ hay không, Phó Toại Chi không có khái niệm gì. Khi còn là Thái tử, hắn đã từng dạy Phó Khải Chi, suýt chút nữa bị tức đến mức không muốn nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên, Nhung Nhung là con gái của hắn, dù thế nào cũng không thể so sánh với tên nhóc đáng ghét Phó Khải Chi kia.
So với hai người lớn đang căng thẳng, Nhung Nhung vẫn chưa cảm nhận được gì nhiều về việc đi học, bé chỉ buồn vì sau này không thể muốn chơi bao lâu thì chơi, không hiểu được tâm tư của người lớn.
Phó Tri Ngu lo lắng Nhung Nhung không thể ngồi ngoan ngoãn suốt hai canh giờ, lại có chút hối hận vì trước đây đã quá nuông chiều Nhung Nhung.
Nhung Nhung ngược lại không có nhiều chống đối, rất nghiêm túc nói với Dục Nhi rằng mình cũng sắp đi học.
Trên mặt Dục Nhi thoáng qua một tia kinh ngạc, Phó Tri Ngu biết cậu bé ngạc nhiên vì sao Nhung Nhung lại đi học ở độ tuổi này.
Nhưng Đinh nương tử đã dặn dò từ trước, bảo cậu bé đừng hỏi nhiều về chuyện nhà bên cạnh. Dục Nhi không biết Phó Toại Chi là phụ thân của Nhung Nhung, chỉ biết họ có lai lịch không nhỏ, quan hệ với Thẩm nương tử cũng rất không bình thường.
Dục Nhi có chút hâm mộ bé được Hạ công tử dạy học, còn cậu bé chỉ có thể bị phu tử bới lông tìm vết, luôn có thể nghĩ ra cách tìm lỗi để mắng cậu bé, dù Thẩm nương tử có khuyên giải vài lần, Dục Nhi đôi lúc cũng nảy sinh ý định lười biếng không muốn đến trường.
Trước khi Phó Tri Ngu lên tiếng, Nhung Nhung đã bịt tai lại, khuôn mặt như nắm cơm nếp nhăn nhó: "Con sẽ nghe lời mà, mâu xthân đừng nói nữa."
Triệu Như Chương khẽ cười một tiếng, ôn hòa nói: "Nàng cũng dạy những đứa trẻ khác, sao lại lo lắng cho Nhung Nhung như vậy?"