Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:15
Lượt xem: 301

Nhung Nhung đang cho cá ăn, cách một khoảng, Phó Tri Ngu đã nghe thấy tiếng nước ào ào, đàn cá tụ tập lại một chỗ, vỗ nước b.ắ.n tung tóe.

Con bé ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng của Phó Tri Ngu, nghi hoặc cắn ngón tay.

Phó Tri Ngu nhanh tay rút ngón tay con bé ra khỏi miệng, không có gì để cắn, Nhung Nhung không chịu ngồi yên, hỏi: “Mẫu thân khóc ạ?”

Phó Tri Ngu cứng họng. Sau khi sinh Nhung Nhung, nàng còn cảm thán con bé tuy nhỏ tuổi nhưng đầu óc rất lanh lợi, thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác.

Bây giờ xem ra, đầu óc giống Phó Toại Chi cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

“Là trên đường bị gió thổi vào mắt.” Phó Tri Ngu trả lời.

Nhung Nhung “dạ” một tiếng, rất nhanh đã bị những chuyện khác thu hút sự chú ý.

Thư Ngũ Nương ghi nhớ vị trí căn nhà liền vội vàng quay về, gặp Thiệu Văn đang lạnh mặt.

Bình thường nàng ta nhất định sẽ thầm mắng trong lòng, giống như ai cũng nợ tiền hắn vậy, nhưng hôm nay nàng ta không rảnh để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, điều hòa hơi thở rồi kể cho hắn nghe chuyện hôm nay gặp công chúa ở tiệm thuốc.

Thiệu Văn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi nhìn rõ rồi? Đó thật sự là công chúa?”

“Chắc chắn.” Thư Ngũ Nương nói, nàng ta đã từng gặp công chúa vài lần trong cung, dung mạo của công chúa khi đó đã khắc sâu trong lòng nàng ta, dù mấy năm không gặp, vẫn không thể quên.

Thư Ngũ Nương thuật lại nguyên văn cuộc đối thoại nghe được ở tiệm thuốc cho Thiệu Văn nghe, suy nghĩ của hắn cũng giống Thư Ngũ Nương: “Nhung Nhung… nghe rất giống tên của trẻ con.”

Liên tưởng đến việc nhìn thấy thiên tử ở Nhạc Châu, và vị khâm sai đột nhiên được cử đến, Thiệu Văn không khỏi xâu chuỗi những manh mối này lại với nhau.

Chính vì công chúa ở đây, mới dẫn đến hành động liên tục của thiên tử.

Hắn sáng mắt lên, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Đây chẳng phải là nhược điểm của thiên tử sao!”

Giọng nói của hoạn quan vốn đã the thé, lúc này nghe càng thêm kỳ quái. Thư Ngũ Nương khó chịu toàn thân, nhưng không dám thể hiện ra mặt, cúi đầu vâng vâng dạ dạ.

Thiệu Văn lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư. Theo hiểu biết của hắn về thiên tử, hắn không phải là người rảnh rỗi đi lang thang khắp nơi, làm bất cứ việc gì đều có mục đích, đến Nhạc Châu cũng không ngoại lệ.

Mà người có thể khiến thiên tử đích thân bôn ba, ngoài công chúa, e rằng còn có “Nhung Nhung” trong miệng nàng.

Thư Ngũ Nương thường xuyên nhìn thấy hắn viết viết vẽ vẽ, ngầm có thư từ qua lại với Ngụy gia và mấy sĩ tộc. Nhưng lần này, nàng ta mơ hồ cảm thấy, Thiệu Văn có vẻ như đã nắm chắc phần thắng.

“Ngươi đang viết gì vậy?” nàng ta hỏi.

Thiệu Văn cười khẩy: “Một chút bất ngờ cho bọn chúng.” Nội dung bức thư không dài, hắn dán kín miệng, bỏ vào túi áo trong, “Không phải ngươi rất hận bọn chúng sao? Qua một thời gian nữa, bọn chúng cũng không có ngày lành đâu.”

Thư Ngũ Nương có chút mờ mịt, trốn đông trốn tây mấy năm, nàng ta đã gần như tê liệt rồi.

Ban đầu nàng ta oán hận công chúa và thiên tử, nếu không phải vì bọn họ, bây giờ nàng ta vẫn nên là Thư tiểu thư, không cần phải làm một kẻ trốn chui trốn lủi. Nhưng lại không nói rõ được, rốt cuộc nàng ta hận bọn họ, hay hận bản thân năm đó nhất thời bị che mắt muốn dựa vào thái hậu để đi đường tắt.

Lời nói của Thiệu Văn lại khơi dậy những hồi ức đã phủ bụi của nàng ta. Bất kể là nguyên do gì, nàng ta rơi vào tình cảnh này, vẫn là do thiên tử và công chúa gây ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-146.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhung Nhung được dỗ dành đi ngủ trưa, Phó Tri Ngu khẽ thở phào. Không biết con bé học được những gì ở đây, càng ngày càng khó lừa, ngủ trưa cũng phải để nàng dỗ dành kể chuyện mới chịu nhắm mắt.

Rón rén lui ra ngoài, vừa quay người lại nhìn thấy Triệu Như Chương đứng đó.

Phó Tri Ngu giật mình, nàng không để ý Triệu Như Chương đến từ lúc nào, chẳng lẽ là lúc nàng dỗ Nhung Nhung đi ngủ mới đến?

Triệu Như Chương khẽ gật đầu, quan sát một lúc, trên mặt nàng đã không còn nhìn ra dấu vết vừa khóc, khóe mắt cong cong, nở nụ cười dịu dàng.

Hắn không nhắc đến chuyện ở thư phòng, thản nhiên trò chuyện với nàng một lúc, hỏi thăm sức khỏe của Nhung Nhung.

Đổi chủ đề, Triệu Như Chương hỏi: “Nàng có định tìm thầy cho Nhung Nhung, khai tâm cho con bé không?”

Phó Tri Ngu ngẩn ra, nàng chưa nghĩ đến chuyện này. Gia đình bình thường muốn con cái sau này thành tài, thường cũng phải đợi đến sáu bảy tuổi, nhưng nàng biết các hoàng tử công chúa sẽ bắt đầu đọc sách nhận chữ từ rất sớm, từ khi biết đi đã phải theo học. Trước đây nàng chỉ định để Nhung Nhung lớn lên như một đứa trẻ bình thường, không nghĩ nhiều như vậy, mà bây giờ Triệu Như Chương là coi con bé như huyết mạch hoàng gia, mới hỏi nàng sớm như vậy.

Phó Tri Ngu lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Nhung Nhung không giống các hoàng tử công chúa, con bé không lớn lên trong chốn cung cấm gò bó, rất ham chơi, có thể ngồi yên trước bàn học một nén hương hay không cũng là một vấn đề.

Vì vậy nàng mới đề nghị với Phó Toại Chi, để hắn từ bỏ ý định lập Nhung Nhung làm trữ quân. Chưa nói đến Đại Tề không có tiền lệ này, cho dù thật sự lập, làm gì có trữ quân nào đến ngồi ngay ngắn cũng không làm được lâu.

Như nhìn thấu sự lo lắng của nàng, Triệu Như Chương khẽ cong môi: “Để ta thử xem, thế nào?”

Phó Tri Ngu mở to mắt, không thể tin được: “Cái gì?”

“Không thể sánh với các bậc đại nho, nhưng ở Nhạc Châu, chắc hẳn không có ai thích hợp hơn ta.” Hắn nhìn ra ý từ chối của Phó Tri Ngu, khẽ nhếch khóe môi, “Là điện hạ cảm thấy ta quá trẻ tuổi…”

“Ta không có ý đó…” Phó Tri Ngu vội vàng giải thích, “Ngài bận rộn như vậy, sao có thể làm phiền ngài thêm nữa.”

“Một hai canh giờ vẫn có.” Triệu Như Chương nói.

Triệu Như Chương thăng tiến nhanh như vậy, lại là lần đầu tiên thi đã đỗ tiến sĩ, đổi lại là người khác, có chuyện tốt như vậy cũng là vô cùng tình nguyện.

Nhưng giữa bọn họ dù sao vẫn có một tầng ngăn cách, Phó Tri Ngu do dự: “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”

“Thật ra đây cũng là ý của bệ hạ.”

Nghe vậy, vẻ mặt Phó Tri Ngu trở nên vi diệu.

Hắn vừa rồi ở thư phòng nghe xong lời của mình còn kích động như vậy…

Triệu Như Chương đã giở một chút mánh khóe.

Bệ hạ không chỉ đích danh bảo hắn làm thầy của Nhung Nhung, chỉ là nhắc một câu rằng Nhung Nhung đã đến lúc nhận chữ, những lời phía sau, đều là Triệu Như Chương tự mình muốn nói.

Triệu Như Chương, anh muốn mà anh đổ cho người ta, anh đừng có quên mình là chính nhân quân tử đóoo!

Loading...