Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:14
Lượt xem: 331
Cổ tay bị hắn nắm lấy, Phó Tri Ngu ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt u ám, đôi môi mím chặt của hắn, nhận ra hắn đang tức giận.
Thư phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi, Phó Tri Ngu không chống lại được sức lực của hắn, ngã ngồi trên giường.
Hơi thở của Phó Toại Chi đột ngột bao trùm lấy nàng, Phó Tri Ngu vùng vẫy muốn rời khỏi giường, lại bị hắn ấn xuống.
“Nhung Nhung theo ta trở về, vậy còn nàng?” Phó Toại Chi nghiến răng nghiến lợi, “Nàng ở lại Nhạc Châu?”
Phó Tri Ngu có chút chột dạ, ánh mắt né tránh, lại bị Phó Toại Chi bóp cằm, không cho nàng trốn tránh, ánh mắt nóng bỏng như có thể hóa thành thực thể thiêu đốt nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
“Con bé là con gái của ta và nàng, không phải của riêng ta.” Phó Toại Chi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Muốn đi thì nàng đi cùng con bé.”
“Ta không muốn trở về.” Phó Tri Ngu cắn môi, hàng mi dài rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt, nhưng Phó Toại Chi có thể cảm nhận được cô nương dưới thân đang khẽ run rẩy.
“Ta không muốn trở về.” Nàng lặp lại, “Huynh đã hứa với ta, ba tháng sau nếu ta không thay đổi ý định, sẽ để ta rời đi.”
Lần này đến lượt Phó Toại Chi câm nín.
Hắn đã nói vậy, nhưng đó chỉ là kế hoãn binh. Hắn biết ép buộc quá sẽ chỉ khiến Phó Tri Ngu thêm chống đối, không chừng còn không cho hắn đến gần con gái, nên mới đưa ra kỳ hạn ba tháng, tạm thời làm dịu mối quan hệ giữa họ.
Không ngờ Phó Tri Ngu lại ghi nhớ ước hẹn ba tháng này, đã suy tính đến chuyện làm sao xoa dịu cảm xúc của Nhung Nhung sau ba tháng.
Nhưng Phó Toại Chi căn bản không có ý định để nàng đi.
Kế hoạch ban đầu của hắn là dùng ba tháng để làm mềm thái độ của Phó Tri Ngu, nàng yêu thương Nhung Nhung như vậy, nể mặt Nhung Nhung, ba tháng chắc hẳn sẽ khiến nàng thay đổi.
Tiếc là Phó Toại Chi đã đánh giá thấp quyết tâm của nàng, Phó Tri Ngu cũng đánh giá quá cao sự giữ lời của hắn.
“Nàng thực sự cho rằng, ta đến Nhạc Châu là để cướp Nhung Nhung?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt, bả vai Phó Tri Ngu bị ấn đến đau, nhíu mày: “Vậy chẳng lẽ huynh sẽ để con bé lưu lạc dân gian cả đời sao?”
“Sẽ không.” Phó Toại Chi trả lời chắc nịch.
“Nếu con bé sớm muộn cũng phải trở về, sao phải đợi đến lúc cập kê…” Phó Tri Ngu không nói hết, ánh mắt hơi tối lại.
“Ta đến Nhạc Châu là vì nàng.” Phó Toại Chi thổ lộ tiếng lòng, “Là ta muốn đưa nàng trở về.”
Phó Tri Ngu lộ ra vẻ bối rối.
Phó Toại Chi tất nhiên không thể nói ra những lời không thể chấp nhận trong lòng mình cho nàng nghe, hai người im lặng, dựa sát vào nhau, đôi môi đỏ mọng mềm mại ở ngay trước mắt, Phó Toại Chi cúi người xuống, không kìm được muốn hôn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-145.html.]
Phó Tri Ngu đột nhiên mở to mắt, nàng nghiêng đầu né tránh đôi môi của Phó Toại Chi, chỉ sượt qua chóp mũi: “Đừng mà!”
Phó Toại Chi bình tĩnh lại, hối hận vì bản thân không khống chế được.
“Huynh đúng là chẳng thay đổi chút nào.” Phó Tri Ngu đẩy tay hắn ra.
Phó Toại Chi buông vai nàng ra, thân hình cao lớn vẫn bao phủ lấy nàng, hơi thở của Phó Tri Ngu rối loạn, đuôi mắt ửng hồng: “Huynh không thể coi như ta đã c.h.ế.t rồi sao? Ta ở đây sống rất tốt, ta không muốn… không muốn cùng huynh…”
Phó Toại Chi cúi đầu, một tay ôm eo nàng, tay kia khẽ vỗ về lưng nàng.
Vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, cô nương trong lòng không chịu tỏ ra yếu đuối, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, có vài giọt men theo cổ áo rơi vào cổ hắn.
Phó Toại Chi dịu dàng an ủi, ánh mắt lơ đãng liếc qua cửa.
Cánh cửa thư phòng mở một nửa, có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài.
Triệu Như Chương và Phương Thụy đang khẽ nói chuyện gì đó, phát hiện ánh mắt từ thư phòng, vẻ mặt bình tĩnh thoáng lộ ra một vết nứt.
Phó Toại Chi không bỏ qua sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, cũng không có ý định nhắc nhở Phó Tri Ngu rằng có người ở cửa, mặc cho nàng túm lấy vạt áo của mình.
Bộ dạng mất kiểm soát của nàng chỉ lộ ra cho hắn thấy, cảm xúc cũng là vì hắn mà ra.
Triệu Như Chương có lễ nghĩa khuôn phép thì sao, A Ngu đối với hắn, chẳng qua chỉ là bạn bè, không phải người trong lòng.
Dựa sát vào nhau, Phó Toại Chi có thể cảm nhận được nhịp tim rối loạn của nàng.
Hắn rất muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp, chỉ đành lặng lẽ nói trong lòng: “Trong lòng nàng rõ ràng cũng có ta, có phải không?”
Hắn vừa mới có cơ hội ôm nàng trở lại, Phó Toại Chi sẽ không vội vàng hỏi ra miệng.
Phó Tri Ngu khóc xong, lặng lẽ ngẩng đầu, không dám nhìn mảng sẫm màu trên vai hắn, mặt nóng bừng.
“Chuyện sau này… để sau này hẵng nói.” Phó Toại Chi đè nén sự u uất trong mắt, rót cho nàng một tách trà để làm dịu cổ họng.
Phó Tri Ngu uống một ngụm rồi đặt sang một bên, trong đầu toàn là hình ảnh mất kiểm soát vừa rồi của mình, ngồi không được bao lâu đã mượn cớ đi thăm Nhung Nhung rời khỏi thư phòng.
Phó Toại Chi ngồi trên giường một lúc, đẩy cửa sổ ra. Gió lạnh tràn vào phòng, hắn cầm tách trà Phó Tri Ngu đã uống, uống cạn chỗ trà lạnh còn lại.
Đợi bóng lưng Phó Tri Ngu biến mất, Triệu Như Chương mới từ một bên khác đi ra.
Hắn đến tìm thiên tử bẩm báo công việc, bị Phương Thụy ngăn lại, nghe được năm sáu phần cuộc đối thoại bên trong, lúc này thản nhiên hành lễ với thiên tử.