Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:12
Lượt xem: 251
Nhìn rõ dung mạo của đối phương, Thư Ngũ Nương sợ đến suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Phản ứng có phần cổ quái của nàng ta đã thu hút sự chú ý của Phó Tri Ngu, nàng quay đầu nhìn sang, Thư Ngũ Nương đã vội vàng buông mạn xuống, giả vờ như chỉ là tùy ý nhìn xem.
Nhung Nhung còn đang đợi ở nhà, Phó Tri Ngu không nghĩ nhiều, nhận lấy dược liệu đã đóng gói, nói lời cảm tạ rồi rời khỏi tiệm thuốc, để lại Thư Ngũ Nương đứng sững sờ tại chỗ kinh ngạc không thôi.
Nàng ta không nhìn nhầm chứ, đó là… công chúa?!
Chỉ trong nháy mắt luống cuống tay chân, Thư Ngũ Nương liền đưa ra quyết định.
Ngay cả dược liệu cũng không lấy, nàng ta trực tiếp vén váy đuổi theo. Công chúa còn chưa đi xa, Thư Ngũ Nương nhanh chóng đuổi kịp, sau đó duy trì một khoảng cách không xa không gần đi theo nàng.
Thư Ngũ Nương nhớ lại cuộc đối thoại vừa nghe được.
Công chúa và chưởng quầy thoạt nhìn rất quen thuộc, hẳn là khách quen rồi, trong lời nói còn nhắc đến một cái tên khác.
“Nhung Nhung” là ai? Nghe như nhũ danh của một đứa trẻ.
Nàng ta theo công chúa đến gần một căn nhà, không cần đợi gõ cửa, đã có hạ nhân từ bên trong đi ra, tươi cười niềm nở đón nàng.
Ngay sau đó, một bé gái xinh xắn như ngọc tuyết nhào vào lòng công chúa.
Thư Ngũ Nương chăm chú quan sát dung mạo của bé gái, kinh ngạc nhận ra đứa bé có nét giống với công chúa. Trong lòng nàng ta bỗng nảy sinh suy đoán, chẳng lẽ là con gái của công chúa?
Nàng ta còn muốn nhìn kỹ hơn, nhưng công chúa đã nắm tay đứa bé đi vào, hạ nhân cũng đóng cửa lại.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Từ cách ăn mặc của hạ nhân và đồ đạc trang trí nhìn trộm được qua khe cửa, có thể thấy chủ nhân của căn nhà rất giàu có. Nhưng điều khiến Thư Ngũ Nương băn khoăn là cách ăn mặc của công chúa và bé gái kia dường như không phù hợp với thân phận chủ nhân của căn nhà.
Điều duy nhất nàng ta có thể suy đoán là, cái c.h.ế.t của công chúa chỉ là lời nói dối của thiên tử, hắn giấu người đẹp trong nhà, nhưng công chúa không biết dùng cách gì trốn thoát ra ngoài, đến Nhạc Châu, còn bé gái kia không biết là con của ai.
Nhưng bệ hạ đã ở Nhạc Châu, chắc hẳn là đã tìm được tung tích của công chúa.
Với sự sợ hãi đối với thủ đoạn sấm sét của thiên tử, Thư Ngũ Nương không cho rằng sau khi biết được sự phản bội của công chúa, bệ hạ còn có thể bình tĩnh ở chung với nàng.
Dù thế nào đi nữa, nàng ta cũng muốn nhanh chóng đến nói cho Thiệu Văn biết tin tức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-144.html.]
…
Cùng với cánh cửa lớn của căn nhà đóng lại, tiếng ồn ào náo nhiệt trên phố cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Từ khi Phó Toại Chi tặng cho Nhung Nhung một chiếc vòng anh lạc, con bé đã nảy sinh hứng thú mãnh liệt với những thứ tinh xảo lấp lánh này, lần lượt xin Phó Toại Chi thêm mấy món đồ chơi tương tự.
Con bé vung vẩy cánh tay ngắn ngủn, cho Phó Tri Ngu xem chiếc trống nhỏ mới có được, trên dùi trống còn khảm ngọc. Nhung Nhung không hiểu giá trị của nó, lúc rảnh rỗi chỉ thích gõ nghịch, khiến nhũ mẫu lo lắng đứng ngồi không yên, sợ con bé làm hỏng viên ngọc quý giá.
Bình thường khi Thẩm nương tử trở về sẽ bế Nhung Nhung đi, nhũ mẫu có thể nghỉ ngơi một lát.
Nhưng hôm nay nàng chỉ chơi với Nhung Nhung một lúc như thường lệ, hỏi nhũ mẫu về tình hình ăn uống buổi trưa, không có ý định bế Nhung Nhung đi.
Phó Tri Ngu xoa đầu Nhung Nhung, dặn dò con bé buổi chiều lúc ngủ phải nghe lời nhũ mẫu, sau đó hỏi thị vệ thân cận về tung tích của Phó Toại Chi.
Thị vệ ngẩn ra, nói: “Công tử đang ở thư phòng, hôm nay hai vị đại nhân đều không đến.”
Phó Tri Ngu gật đầu, vén váy đi về phía thư phòng.
Nàng khẽ gõ cửa mấy cái, Phó Toại Chi tưởng là Phương Thụy đến thay nước trà, thuận miệng nói “vào đi”.
Cánh cửa hé mở để lộ khuôn mặt xinh đẹp của một cô nương, Phó Toại Chi ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, đè nén sự vui sướng trong lòng, ho khan mấy tiếng mới lên tiếng: “Sao nàng lại đến đây?”
Phó Tri Ngu khẽ nhướng mày, nói: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Nàng đã suy nghĩ mấy ngày, cũng quan sát mấy ngày, Nhung Nhung mỗi ngày sau khi rửa mặt xong đều chạy đến chỗ Phó Toại Chi, tâm tính trẻ con không hiểu nhiều, chỉ thích đâu thì đến đó, rõ ràng là rất thích căn nhà của Phó Toại Chi. Bởi vì được tặng quà, nên khi nhìn thấy Phó Toại Chi cũng quấn quýt hơn.
Theo ước định, Phó Tri Ngu không ngăn cản con gái thân thiết với Phó Toại Chi, nhưng cũng không thể không nghĩ đến chuyện sau này.
“Nhung Nhung có vẻ rất thích huynh, ta nghĩ… ba tháng sau, nếu con bé không nỡ, huynh hãy đưa nó về cung.” Phó Tri Ngu cuối cùng cũng nói ra những lời đã làm nàng trăn trở mấy ngày nay.
Nàng cứ tưởng Phó Toại Chi nghe xong sẽ vui mừng, nhưng sắc mặt Phó Toại Chi hơi cứng lại, không thể tin hỏi: “… A Ngu, nàng nói gì?”
Phó Tri Ngu lặp lại những lời đó một lần nữa, sợ Phó Toại Chi hiểu lầm, bổ sung: “Còn về chuyện hoàng thái nữ thì thôi vậy, tính tình Nhung Nhung khá nghịch ngợm, sợ là không ngồi yên được. Huynh nói đúng, Nhung Nhung theo huynh trở về mới là lựa chọn tốt hơn.”
Phó Toại Chi đứng dậy, đôi mắt phượng rũ xuống.
Cảm nhận được sự áp bức khó chịu từ hắn, Phó Tri Ngu không nhịn được lùi lại một bước.