Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:10
Lượt xem: 283

Nhưng Phó Toại Chi là phụ thân của Nhung Nhung.

Trong đầu Phó Tri Ngu rối loạn, lúc thì là "Nhung Nhung rất hâm mộ những đứa trẻ khác có phụ thân", lúc thì là "Ta sẽ phong con bé làm hoàng thái nữ" của Phó Toại Chi.

Nhung Nhung cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nàng, cũng không hỏi nữa, "chụt" một cái hôn lên mặt Phó Tri Ngu.

Phó Tri Ngu gỡ những sợi tóc trên mặt Nhung Nhung ra, vai bị đè đến đau, nàng khẽ nhích ra một chút, phát hiện trên cổ Nhung Nhung có đeo một chuỗi anh lạc.

Vừa rồi dưới mái hiên còn chưa thấy, chẳng lẽ lúc vào trong phòng rửa mặt, nhũ mẫu đã đeo cho bé?

Nhung Nhung sờ miếng khóa vàng, giọng nói non nớt giải thích: "Là thúc thúc tặng cho con, sáng nay thúc ấy nói nếu con ngoan ngoãn đợi mẫu thân trở về, không chạy lung tung cũng không sờ cá trong hồ, trước khi đi sẽ tặng cho con cái này."

Phó Tri Ngu dở khóc dở cười.

Thủ công của chuỗi anh lạc này vừa nhìn đã biết là do thợ thủ công trong cung làm ra, Phó Toại Chi tạm thời trốn khỏi đội ngũ tuần du, vậy mà không quên mang theo nó.

Hắn ở trong triều tâm tư khó đoán, nhưng tâm tư nhỏ nhặt đối với Nhung Nhung lại đoán rất dễ, muốn mượn Nhung Nhung để nói tốt cho hắn.

Phó Tri Ngu nhéo nhéo mặt bé, đặt chuỗi anh lạc lại ngay ngắn.

Đây là lễ vật Phó Toại Chi tặng cho Nhung Nhung, nếu Nhung Nhung thích, nàng cũng sẽ không tự ý trả lại đồ của con gái.

Chỉ là ba tháng mà thôi, ba tháng vừa hết, nếu Phó Toại Chi giữ lời hứa, sẽ để nàng rời đi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu cố ý không nghĩ sâu xa hơn.

Nhung Nhung vừa chạm chân xuống đất, đã chạy vào trong phòng tìm đồ chơi.

Dục Nhi đang ôn bài, Phó Tri Ngu liếc nhìn, phát hiện trên sách của cậu có rất nhiều khoanh tròn phê chú, nét chữ mạnh mẽ, không phải nét chữ xiêu vẹo của Dục Nhi.

Dục Nhi ngượng ngùng gãi đầu: "Là Hạ công tử… huynh ấy đến tìm tỷ, nhưng hôm nay tỷ không có ở đây, đúng lúc đệ không thuộc bài, Hạ công tử liền tiện thể chỉ bảo một chút."

Cậu nói ra thời gian đại khái Triệu Như Chương đến, chính là lúc Phó Tri Ngu đang trú mưa dưới mái hiên.

Chắc là tưởng rằng nàng tan học sẽ về thẳng nhà, không ngờ vì trời mưa mà trì hoãn một lúc, vừa hay bỏ lỡ.

Dục Nhi nắm tóc, bộ dạng khổ não.

Phó Tri Ngu nhớ ra đã lâu không quan tâm đến việc học của cậu, tiện miệng hỏi: "Mấy đứa trẻ kia còn bắt nạt đệ không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-143.html.]

"Không ạ, bọn họ bây giờ nhìn thấy đệ đều sợ hãi tránh đường." Dục Nhi nhe răng cười, "Phu tử cũng không dám làm khó đệ."

Dục Nhi nói, đặt sách trong tay xuống, đi theo Phó Tri Ngu: "Tỷ tỷ, chủ nhân của căn nhà cách vách cũng giống như Hạ công tử, đều từ kinh thành đến sao?"

Phó Tri Ngu nghe cậu nhắc đến Phó Toại Chi, có chút kinh ngạc, quay đầu lại, phát hiện trong mắt cậu ánh lên tia hy vọng.

"Hạ nhân của hắn nói, hắn ở kinh thành là quan lớn."

Dục Nhi không biết thân phận của bọn họ, thị vệ cũng sẽ không nói ra thân phận của Phó Toại Chi, chỉ nói với cậu chủ nhân đến từ kinh thành, có quan tước.

Cậu cao lên rất nhanh, dường như từ khi học võ cùng thị vệ cách vách, nửa năm đã cao lên rất nhiều, Đinh nương tử không ít lần than phiền quần áo chật rồi, sửa đi sửa lại.

Từ khi Dục Nhi không còn mặt mũi bầm tím trở về từ căn nhà cách vách, nàng cũng ít khi quan tâm đến Dục Nhi rồi.

Bây giờ, từ trong ánh mắt của Dục Nhi, nàng đột nhiên nhận ra, ở lại Nhạc Châu dường như không phải là lựa chọn tốt.

Ít nhất đối với Nhung Nhung mà nói thì không phải.

Sau cơn mưa lớn, mặt đất vẫn còn ẩm ướt.

Bình thường lúc này kinh thành đã có một lớp tuyết dày, mà Thư Ngũ Nương sau khi bị ép theo Thiệu Văn xuống phía nam, đối với không khí ẩm ướt lạnh lẽo khá có ý kiến.

Nàng ta cũng chỉ dám lén lút than thở vài câu. Thiệu Văn chê nàng ta là gánh nặng, nhưng nàng ta rốt cuộc đã từng chứng kiến chuyện mờ ám không thể cho ai biết của thiên tử và công chúa, Ngụy gia mới cảm thấy nàng ta vẫn còn chút giá trị lợi dụng, miễn cưỡng giữ nàng ta lại.

Thiệu Văn là hoạn quan, mặt trắng không râu, vừa mở miệng đã dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, cho nên ngày thường những việc cần giao thiệp ăn ở đi lại phần lớn đều do Thư Ngũ Nương làm. Hắn chỉ phụ trách đóng giả làm huynh trưởng ốm yếu, sắc mặt tái nhợt của nàng ta.

Ở trong con hẻm ven sông, xung quanh phần lớn là thương nhân qua lại trên thuyền, không ai quan tâm đến thân phận và việc bọn họ ít khi ra ngoài.

Thiên tử và khâm sai đều ở Nhạc Châu, đối với bọn họ mà nói, Nhạc Châu đâu đâu cũng là nguy hiểm, nếu không phải bất đắc dĩ, Thư Ngũ Nương cũng sẽ không ra ngoài.

Nàng ta đội mạn che khuất dung mạo, đang đợi tiểu nhị của tiệm thuốc mang đồ đến, nghe thấy bên cạnh có khách hàng nói chuyện với chưởng quầy.

"…Thời tiết chuyển lạnh, Nhung Nhung lại bệnh rồi sao?"

"Là nghe người ta nói, mấy vị thuốc này nghiền nát trộn vào hương liệu, có thể giúp trẻ con khỏe mạnh, không dễ sinh bệnh."

"Lúc nhỏ đều như vậy, lớn lên một chút sẽ tốt thôi."

Cô nương khẽ cười mấy tiếng coi như đáp lại.

Thư Ngũ Nương có chút nghi hoặc, giọng nói này hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng lại không phải là người mà nàng ta rất quen thuộc. Nàng ta vén một góc mạn lên, liếc nhìn cô nương bên cạnh.

Loading...