Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:09
Lượt xem: 249

Lúc ở trên phố sai người đi theo, hắn cũng từng suy đoán có lẽ chỉ là một tên trộm vặt muốn động tay động chân, nếu để thị vệ bắt được, giáo huấn một trận là xong. Nhưng vấn đề ở chỗ đã để mất dấu người, điều này có nghĩa là người tới đã có phòng bị, không phải mục đích đơn giản là muốn trộm cắp tài vật.

"Còn một chuyện nữa." Trương Thế Hành nói, đưa tới một phong thư, "Triệu Như Chương tra được, môn khách của Ngụy gia có thư từ qua lại với sĩ tộc khác."

Phó Toại Chi nhận lấy, tùy ý đảo qua nội dung trên thư, nhưng mày lại nhíu lại.

Chỉ trong nháy mắt, hắn liền thu lại vẻ giận dữ, bình thản như không có chuyện gì xảy ra: "Sao hắn không tự mình đến nói với ta?"

"…Hắn nói, gần đây bệ hạ có thể không muốn gặp hắn." Trương Thế Hành mặt không cảm xúc thuật lại nguyên văn lời của Triệu Như Chương.

Thư bị chặn lại, Trương Thế Hành suy đoán trong thư hẳn là viết chuyện mờ ám gì đó, mới khiến bệ hạ lộ ra biểu cảm như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Người chắc chắn vẫn còn ở Nhạc Châu, từ hôm nay trở đi, tất cả các cửa khẩu ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt." Phó Toại Chi nhàn nhạt nói, trên mặt không biểu hiện gì nữa.

Trương Thế Hành đáp ứng, đang định cáo lui, đột nhiên bị thiên tử gọi lại.

"Gần đây trong kinh có động tĩnh gì không?"

Trương Thế Hành suy nghĩ một lúc, đáp: "Tạm thời vẫn yên bình, mấy nhà bệ hạ sai người giám thị đều đang theo dõi."

Phó Toại Chi vẫy tay, bảo hắn ra ngoài. Hắn không đốt bức thư đi, mà để sang một bên, đè dưới sách.

Hắn không muốn ân oán của đời trước kéo dài đến nay, nếu những sĩ tộc đó biết điều, ngoan ngoãn giao ra quyền lực, còn có thể tiếp tục sống cuộc sống vinh hoa phú quý. Phó Toại Chi xử lý Ngụy gia và bè phái chính là g.i.ế.c gà dọa khỉ, nhưng lại không khiến bọn họ có ý thức ghìm cương trước bờ vực.

Trong một con hẻm ở Nhạc Châu, Thiệu Văn rẽ trái rẽ phải, trèo qua một bức tường thấp, đi vào một sân nhỏ.

Hắn đến Nhạc Châu không lâu, mỗi ngày mượn cớ ra ngoài mua đồ ăn, đã đi khắp Nhạc Châu một vòng. Gần đây có nhiều người lạ mặt, Thiệu Văn nhạy bén nhận ra có nguyên nhân đặc biệt nào đó.

Hôm nay hắn lên phố, lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở Nhạc Châu - Thiên tử hẳn là đang trên đường tuần du, sao lại xuất hiện ở Nhạc Châu?

Thư Ngũ Nương thấy sắc mặt hắn không đúng, Thiệu Văn không kiên nhẫn hỏi nàng ta: "Lấy được thư chưa?"

"Chưa..." Thư Ngũ Nương sợ hãi đáp, "Hai ngày nay ta đến nơi hẹn mấy lần, đều không có ai."

Nếu là bình thường, Thiệu Văn nhất định sẽ trách mắng nàng ta ngu ngốc.

Nhưng liên hệ với những gì hôm nay hắn tận mắt chứng kiến, Thiệu Văn lập tức liên hệ hai việc với nhau, lẩm bẩm tự nói: "Vậy chắc chắn là Trương Thế Hành cũng đến rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-142.html.]

"Trương Thế Hành, Trương Thế Hành nào?" Vẻ mặt của Thư Ngũ Nương đột nhiên trở nên sợ hãi.

Nàng ta chính là bị Trương Thế Hành bắt lên xe ngựa đưa ra khỏi cung, suýt chút nữa mất mạng.

"Thiên tử đến Nhạc Châu rồi." Thiệu Văn cười khẩy.

Thư Ngũ Nương ngây ngốc đứng đó, còn chưa hoàn hồn.

"Không thể nhìn nhầm." Thiệu Văn tự cho rằng mình ở trong cung hầu hạ thái hậu nhiều năm, bóng lưng của thiên tử đã nhìn vô số lần, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.

"Sau này ngươi không cần đi lấy thư nữa, không lấy được đâu." Thiệu Văn lộ ra nụ cười, lướt qua khuôn mặt bất an của Thư Ngũ Nương, "Một phong thư mà thôi, bị bọn họ chặn rồi thì cứ chặn đi."

Ngụy gia hấp hối, nhưng rốt cuộc đã bén rễ trong triều nhiều năm, thái hậu lúc sinh thời lại dốc hết tâm huyết để nâng đỡ.

Trăm chân rết c.h.ế.t không cứng đờ, huống chi kẻ bất mãn không chỉ có một mình Ngụy gia.

Từ khi thiên tử nắm quyền đến nay, đối với hàn môn có nhiều đề bạt, đối với sĩ tộc đả kích không ít, nhiều người sinh lòng oán hận nhưng lại không dám phản kháng. Sau khi sóng gió qua đi, môn khách còn sót lại của Ngụy gia liền dò la khẩu phong của mấy nhà sĩ tộc.

Thiệu Văn có thể thuận lợi trốn thoát, cũng có mấy nhà sĩ tộc cố ý hay vô ý, thăm dò giúp đỡ, chỉ cần vài câu, đã có thể xóa sạch phần lớn tung tích của bọn họ.

Huống chi bọn họ còn nắm giữ bí mật của thiên tử, một ngày nào đó công khai, đủ để làm rung chuyển triều đình.

Đến lúc đó, ngai vàng có đổi người ngồi hay không còn chưa biết.

Đợi Phó Toại Chi từ thư phòng đi ra, mưa đã tạnh, nhũ mẫu khẽ khom người, nói Thẩm nương tử đã đưa con gái về rồi.

Dù biết sớm muộn gì cũng có kết quả như vậy, Phó Toại Chi vẫn có chút mất mát.

Nhung Nhung nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng, lấy chiếc khăn tay nhỏ yêu thích của mình ra lau sạch miệng, dựa vào vai Phó Tri Ngu, nhỏ giọng hỏi nàng: "Ngày mai còn có thể đến nhà thúc thúc không?"

Phó Tri Ngu hơi sững người: "Con rất thích hắn sao?"

Nhung Nhung dùng sức gật đầu.

Nàng chợt nhớ tới lời Đinh nương tử nói với nàng, nói Nhung Nhung rất muốn có phụ thân, nhưng mỗi lần nhắc đến, Phó Tri Ngu đều không vui. Nhung Nhung tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh lanh lợi, biết mẫu thân không muốn nói, dần dà cũng không hỏi trước mặt Phó Tri Ngu nữa, chỉ lén lút kéo Đinh nương tử và Dục Nhi thảo luận chủ đề này.

Người khác thèm muốn sắc đẹp, sẽ thuận theo dỗ dành Nhung Nhung, nhưng sẽ không coi bé như con gái ruột mà đối đãi.

Loading...