Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:07
Lượt xem: 288
Phó Toại Chi không tình nguyện mặc lại, nghĩ thầm nếu có vài người đi qua hiểu lầm thì tốt biết mấy.
Nàng không chịu khoác áo, Phó Toại Chi đành phải đứng ra ngoài một chút, đề phòng gió lạnh thổi đến nàng.
Nhưng Phó Tri Ngu không nghĩ như vậy, Phương Thụy mang ô vội vàng chạy đến, mang theo một cái gói to, đối mặt với ánh mắt không vui của thiên tử còn ngơ ngác một lúc, run rẩy nói: "Bệ... không phải, công tử, tiểu nhân đến muộn rồi."
Mở tấm vải bọc ra, bên trong có hai cái ô, cộng thêm cái ô hắn đang cầm trên tay, tổng cộng là ba cái.
Sắc mặt của thiên tử càng trở nên khó coi.
Phó Tri Ngu ngược lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nói lời cảm tạ, cầm lấy một chiếc ô, vén váy, cẩn thận bước đi trên đường.
Phương Thụy không hiểu ra sao: "Có phải tiểu nhân đến muộn quá không?"
Phó Toại Chi chỉ chỉ chiếc ô thừa ra kia: "Mỗi người một chiếc, rất tốt."
Phương Thụy nhìn bóng lưng thiên tử cầm ô đi theo, mới chợt hiểu ra, vỗ vỗ đầu ảo não, sao bản thân lại mang ba chiếc ô.
Trời mưa, người đi trên đường không nhiều. Những người bán hàng rong có trải vải dầu đều mở vải dầu ra, Phó Toại Chi không có hứng thú gì với cảnh tượng phố phường, xuyên qua đám người, những người xung quanh vì áp lực mà liên tục tránh né.
Một loại trực giác vi diệu chợt lóe qua trong suy nghĩ của Phó Toại Chi, hắn thả chậm bước chân, ánh mắt làm như vô tình đảo qua đám đông, liếc thấy ở góc có bóng người lén lút chợt lóe qua.
Thị vệ đi theo cải trang thành thường dân, nhận thấy được động tác của thiên tử, lập tức hiểu ý, xoay người đi về phía góc đường.
Đợi xử lý xong, Phó Toại Chi quay đầu lại, phát hiện Phó Tri Ngu đã cách hắn một đoạn đường.
…
Phó Tri Ngu một đêm không về, Đinh nương tử có chút lo lắng, lại nghe hàng xóm láng giềng nói hôm nay nhìn thấy nàng ở học đường.
Nàng còn đang muốn hỏi Dục Nhi đi xem thử, ngẩng đầu lên, cách tầng tầng màn mưa, một bóng dáng mảnh mai cầm ô từ từ đi tới.
Đinh nương tử gần như không dám tin vào mắt mình, mãi đến khi bóng người đi đến trước mặt, nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, Đinh nương tử mới cảm thấy chân thật.
Một đêm không về, còn thay đổi y phục. Tình cũ của Yên nương đang đứng ở đằng xa, Đinh nương tử hạ thấp giọng, ghé sát tai nàng hỏi: "Muội và hắn nối lại tình xưa rồi sao?"
Phó Tri Ngu lắc đầu: "Không có."
Là hắn dây dưa không dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-141.html.]
Phó Tri Ngu thầm nghĩ, không nói ra miệng.
"Vậy chính là nể mặt Nhung Nhung." Đinh nương tử rất thuần thục tiếp lời, "Nói đến chuyện này, Nhung Nhung còn ở cách vách sao?"
Phó Tri Ngu gật đầu, đưa sách vở trong lòng cho Đinh nương tử, nhờ nàng ấy mang về phòng mình, sau đó đi đến chỗ Phó Toại Chi đón Nhung Nhung về nhà.
Phó Tri Ngu vừa đi, Đinh nương tử liền gọi Dục Nhi đến, bảo gần đây đừng đến căn nhà cách vách học võ nữa.
Dục Nhi không hiểu nguyên nhân, Đinh nương tử búng trán cậu một cái: "Bảo con đừng đi thì đừng đi."
Nàng ấy không phải có ý kiến gì với Phó Tri Ngu và tình cũ kia, mà là mơ hồ cảm thấy, sự việc phức tạp hơn nhiều so với những gì Phó Tri Ngu nói.
So sánh ra, Dục Nhi là một đứa trẻ không hiểu chuyện gì, vạn nhất quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, chẳng phải là tội lỗi sao.
Phó Toại Chi tưởng rằng Phó Tri Ngu muốn về nhà, kết quả chỉ là để đồ đạc lại, rồi quay trở lại.
Cho dù chỉ là muốn đón Nhung Nhung về, hắn cũng có thể ở bên Phó Tri Ngu thêm một lúc.
Nhung Nhung đang ăn điểm tâm dưới mái hiên, bên cạnh có nhũ mẫu đi cùng.
Nhìn thấy chủ nhân, nhũ mẫu giải thích là do bé con cảm thấy trong phòng quá buồn chán, muốn ra ngoài xem mưa.
"Mưa vẫn còn lớn, Nhung Nhung lúc này trở về rất dễ bị cảm lạnh, không bằng đợi mưa tạnh rồi hẵng..." Phó Toại Chi quan sát sự thay đổi trong thần sắc của Phó Tri Ngu, muốn nói lại thôi.
Phó Tri Ngu liếc hắn một cái, tính toán này của hắn nàng đều nghe thấy rõ.
Tuy nhiên Phó Toại Chi nói cũng có lý, Nhung Nhung mới khỏi sốt chưa lâu, nàng cũng không muốn lấy thân thể của Nhung Nhung ra cá cược với hắn, khẽ gật đầu nói: "Cũng được."
Mưa thu lành lạnh, người trong lòng cười nói dỗ dành con gái, Phó Toại Chi đang nhìn đến xuất thần, Trương Thế Hành đột nhiên xuất hiện.
Nếu là một số chính vụ không quan trọng, Phó Toại Chi lần lữa cũng không sao, nhưng gần đây Trương Thế Hành đang điều tra những việc liên quan đến Ngụy gia, liên quan đến sự an nguy của Phó Tri Ngu và Nhung Nhung, hắn dù không nỡ cũng chỉ có thể đến thư phòng trước, xử lý xong những việc khó giải quyết.
Trương Thế Hành xác nhận xung quanh không có người ngoài, mới đóng cửa lại.
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, chỉ thắp vài ngọn nến để chiếu sáng, ánh nến lay động, chiếu lên mặt Phó Toại Chi, ý cười thoải mái vừa rồi của hắn, trong phút chốc trở nên nghiêm nghị.
"Người trên phố đã tìm được chưa?" Phó Toại Chi hỏi.
Trương Thế Hành lắc đầu: "Không có, thủ hạ đi theo hắn hai con phố, đến một góc hẻm thì mất dấu. Đã phái người đi tra xét con hẻm đó, tạm thời chưa phát hiện ra manh mối."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Con cháu hoàng tộc luôn có lúc gặp nguy hiểm, huống chi là trữ quân từ nhỏ đã được lập làm thái tử như Phó Toại Chi, người có ý đồ bất chính với hắn quá nhiều, đến mức trực giác của hắn chuẩn đến kinh ngạc.