Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 139

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:04
Lượt xem: 327

Sự chú ý của Phó Tri Ngu lập tức chuyển sang bên đó, bỏ lại Phó Toại Chi, vội vàng đi theo nhũ mẫu.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Phó Toại Chi, một lát sau, Phương Thụy ló đầu vào từ cửa, thấp giọng hỏi hắn: "Bệ hạ, sao công chúa lại đi ra ngoài rồi?" Nửa câu sau hắn muốn nói công chúa có trái tim mềm yếu nhất định không đành lòng nhìn ngài chịu lạnh, kết quả nhìn thấy dáng vẻ thiên tử cô độc trông phòng, lại nuốt trở vào, an ủi: "Công chúa cũng là thương con, tiểu quận chúa còn nhỏ, không thể rời xa mẫu thân."

Nhung Nhung ngồi trên giường, bên cạnh là nhũ mẫu đang bó tay không biết làm sao. Từ khi sinh ra, mỗi đêm Nhung Nhung đều được Phó Tri Ngu ở bên cạnh, đột nhiên phải ngủ một mình ở nơi xa lạ, Nhung Nhung không muốn.

Nhìn thấy mẫu thân, con bé mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Nhũ mẫu vô cùng hoảng sợ, nàng ta là người được Phương Thụy thuê từ bên ngoài, chủ nhân đã chọn rất lâu mới chọn được nàng ta, trả cho nàng ta số tiền hậu hĩnh, chỉ riêng tiền lương mấy tháng này đã bằng người khác làm mười năm cũng không sánh bằng. Thông thường những gia đình hào phóng như vậy yêu cầu cũng rất cao, nàng ta lo lắng chờ Thẩm nương tử trách mắng, nhưng đối phương chỉ dịu dàng dỗ dành Nhung Nhung, trong lúc rảnh rỗi bảo nàng ta lui xuống trước.

Sau khi rửa mặt đi ngủ, Phó Tri Ngu vẫn nghĩ về ba tháng mà Phó Toại Chi đã hẹn với nàng.

Nàng cũng không chắc lời Phó Toại Chi nói có bao nhiêu phần thật, liệu ba tháng sau hắn có giữ lời hứa hay không, hay là ngày mai bảo hắn viết giấy trắng mực đen cho chắc ăn.

Phó Tri Ngu suy nghĩ hỗn loạn, cho dù ban ngày có chợp mắt, lúc này vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phó Tri Ngu bị tiếng động vụn vặt bên ngoài đánh thức, nàng nghe thấy cuộc đối thoại của hai phụ tử, mơ mơ màng màng sờ soạng bên cạnh, vị trí Nhung Nhung ngủ tối qua trống không.

"Con đừng làm ồn mẫu thân con, thúc thúc chơi với con."

"Để mẫu thân con ngủ thêm một lát..."

Những lời nói liên tiếp bay vào từ bên ngoài, mặc dù người nói đã cố ý hạ giọng, vẫn có thể nghe loáng thoáng được vài câu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng mở mắt, nhìn chằm chằm vào rường cột trên đỉnh đầu một hồi.

Về mặt ích kỷ, nàng không muốn để Nhung Nhung thân thiết với Phó Toại Chi, nhưng huyết mạch tương liên trời sinh, Nhung Nhung chưa bao giờ ỷ lại vào người khác như vậy, chỉ có đối với Phó Toại Chi là dính người.

Một lúc sau, Phó Tri Ngu đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai phụ tử trên hành lang cầu cạnh ao.

Phó Toại Chi ôm Nhung Nhung, Phương Thụy đứng bên cạnh cầm thức ăn cho cá, dạy con bé lấy thức ăn từ trong hộp rắc xuống ao.

Phó Tri Ngu vừa xuất hiện, Phó Toại Chi đã chú ý tới, ánh mắt suýt chút nữa không rời đi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-139.html.]

Khi rửa mặt chải đầu, bộ váy áo mới tinh đã được đặt cạnh bàn trang điểm.

Sau khi đến Nhạc Châu, Phó Tri Ngu không còn mặc những bộ váy áo nhẹ nhàng tầng tầng lớp lớp nữa, đột nhiên thay đổi có chút không quen.

Nhung Nhung nhìn thấy nàng, lập tức vẫy tay với nàng.

Bị bàn tay nhỏ đầy thịt của con gái lướt qua trước mắt, Phó Toại Chi mới hoàn hồn.

Phó Tri Ngu đã đi đến hành lang, bị ánh mắt nóng bỏng của Phó Toại Chi nhìn chằm chằm, không tự nhiên vuốt tóc mai, đôi má trắng nõn ửng lên một vệt đỏ.

Đến gần mới phát hiện quần áo của hắn bị Nhung Nhung dùng tay cầm thức ăn cho cá kéo đến không ra hình thù gì, Phó Toại Chi cũng không để ý, véo má Nhung Nhung, nói với Phó Tri Ngu: "Con bé dậy sớm, ta sợ Nhung Nhung làm ồn nàng, mới đưa con bé đến cho cá ăn."

Hắn một tay có thể dễ dàng ôm chắc Nhung Nhung, tay còn lại rảnh rỗi tự nhiên nắm lấy tay nàng: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

Phó Tri Ngu hoảng hốt, rõ ràng đã là chuyện của ba năm trước, nàng vẫn có ảo giác bị Phó Toại Chi dỗ dành đi ăn sáng trong cung.

Nhũ mẫu bế Nhung Nhung, Phó Toại Chi nhận ra Phó Tri Ngu đang thất thần, liếc mắt nhìn về phía nhũ mẫu, Phương Thụy liền tiến lên thấp giọng dặn dò nàng ta đưa Nhung Nhung đi xa một chút, tránh để nghe được cuộc đối thoại giữa thiên tử và công chúa.

"Nàng không thích ta thân thiết với Nhung Nhung sao?" Phó Toại Chi gắp cho nàng một đũa thức ăn.

Phó Tri Ngu ngước mắt, nhìn về phía con gái đang ăn uống vui vẻ bên cạnh, khẽ lắc đầu: "Nhưng con bé thích chàng."

Nói xong, Nhung Nhung rời khỏi vòng tay của nhũ mẫu, tay cầm nửa miếng bánh hạt dẻ cắn dở, đi về phía họ.

Phó Toại Chi tập trung nhìn Phó Tri Ngu, đợi Nhung Nhung kéo góc áo của hắn mới phản ứng lại, hắn cúi người xuống, còn chưa kịp nói gì, trong miệng đột nhiên bị nhét nửa miếng bánh hạt dẻ kia.

"Nhung Nhung!" Phó Tri Ngu vội vàng bảo nhũ mẫu bế đi.

Phó Toại Chi cũng ngẩn ra một lúc, đột nhiên bật cười mấy tiếng, không hề để ý ăn hết nửa miếng bánh hạt dẻ.

"Đúng là rất thích ta." Phó Toại Chi nhận lấy khăn tay, lau sạch vụn bánh trên tay và khóe miệng, không quên nói đùa mấy câu, "Lúc nhỏ ta không có gan này."

Nhũ mẫu thấy chủ nhân không có ý trách móc, thở phào nhẹ nhõm. Phó Tri Ngu và Phương Thụy lại biết hắn đang ám chỉ điều gì.

Dù sao, dáng vẻ hơi chật vật vừa rồi của Phó Toại Chi vẫn lọt vào mắt Phó Tri Ngu, không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Loading...