Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:02
Lượt xem: 308
Đến lúc đó lại đưa ra yêu cầu khác với nàng, cũng có thể nhận được câu trả lời khác.
Hắn vẫn cố chấp cho rằng, Phó Tri Ngu sợ hắn chỉ là vì trước kia thủ đoạn của hắn quá cứng rắn.
"Bây giờ huynh có thể cách xa ta một chút không?" Phó Tri Ngu khẽ hỏi hắn.
Phó Toại Chi cứng đờ người, một lúc sau, vẻ mặt phức tạp ngồi trở lại vị trí cũ.
…
Sau khi đồng ý điều kiện ba tháng, thái độ của Phó Tri Ngu quả thực hòa nhã hơn, nhưng chỉ cần Phó Toại Chi có ý định đến gần, đều sẽ khiến nàng cảnh giác.
Phương Thụy không biết bệ hạ đã nói gì với công chúa, theo hắn thấy quan hệ giữa hai người dường như đã tốt hơn một chút, ít nhất gặp mặt không giống kẻ thù, như vậy là tốt rồi.
Phó Toại Chi ở lại không lâu đã quay về thư phòng xử lý chính vụ.
Nhũ mẫu bế Nhung Nhung đến, con bé đang ngủ say, Phó Tri Ngu cũng không muốn đánh thức con bé, bèn lấy giấy bút ra chuẩn bị nội dung cho buổi học ngày mai trước bàn.
Phương Thụy nhân cơ hội đi thay nước trà len lén nhìn trộm, quay đầu lại nói với thiên tử.
Phó Toại Chi nhíu mày: "Ngày mai nàng còn phải đi dạy học? Bảo Triệu Như Chương đi."
"Nô tài đã nghe ngóng qua, những học sinh đó đều rất thích công chúa điện hạ, đột nhiên thay người lạ đến sợ rằng sẽ không học vào." Phương Thụy khuyên nhủ, "Hơn nữa ngài vừa mới đồng ý với công chúa......"
Tay cầm bút của Phó Toại Chi khựng lại, nhớ ra không lâu trước đó hắn đã nói với Phó Tri Ngu điều kiện ba tháng.
Một trong số đó là không được can thiệp vào cuộc sống bình thường của nàng.
Phó Toại Chi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: "Thôi bỏ đi, ngươi bảo người đi hầm chút canh sáng mắt bổ thần, mang cho nàng ấy."
Nguyên liệu nấu ăn ở Nhạc Châu không nhiều, bảo đầu bếp địa phương đi làm thức ăn trong cấm cung thật sự là quá làm khó bọn họ, Phương Thụy thương lượng với đầu bếp rất lâu mới miễn cưỡng làm ra được một nồi canh mà hắn cảm thấy có thể uống được.
Khi công chúa nhận bát canh thì do dự, Phương Thụy bất an hỏi nàng: "Có phải không hợp khẩu vị không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Không có, vất vả cho Phương công công rồi." Phó Tri Ngu đáp, "Phiền ngài chuyển lời với bệ hạ một câu, không cần lo lắng chuyện này, ta sẽ tự mình chú ý quần áo ăn cơm."
Phương Thụy nghẹn lời, lúng túng đáp ứng, cũng không dám thật sự chuyển lời lại cho thiên tử.
Phó Tri Ngu đặt bút xuống, trời đã nhá nhem tối.
Phó Toại Chi ở đây không có ai quấy rầy, nàng toàn tâm toàn ý viết viết vẽ vẽ, có chút hối hận vì mình không chú ý đến giờ giấc, thu dọn bút mực, đang định đứng dậy, đột nhiên có người gõ cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-138.html.]
Trong ấn tượng của nàng Phó Toại Chi không có thói quen gõ cửa, thường là cung nhân mới gõ cửa, bèn nói một tiếng "vào đi".
Cửa phòng hé mở, người đến lại là Phó Toại Chi.
Phó Tri Ngu giật mình, mắt hạnh mở to, suýt nữa cắn phải lưỡi: "Huynh làm gì vậy......?"
Hắn đã thay bộ quần áo ban ngày, sắc mặt hơi tái nhợt, nói: "Ta hơi lạnh."
Phó Tri Ngu vừa định gọi Phương Thụy đến, đã bị Phó Toại Chi nắm lấy cổ tay: "...... Nàng ôm ta một cái."
Đột ngột đến gần, tấm lụa mềm mại lướt qua da nàng.
Phó Tri Ngu khựng lại, nắm ngược lại bàn tay lạnh lẽo của hắn: "Đúng là lạnh thật."
Phó Toại Chi còn chưa kịp mừng thầm, Phó Tri Ngu đã ngắt lời hắn: "Nhung Nhung không chịu được lạnh, ta đi xem con bé."
"Con bé có nhũ mẫu trông nom, sao có thể bị lạnh!" Phó Toại Chi vội vàng ngăn nàng lại.
"Kỳ quái, huynh thấy lạnh sao lại ôm ta, không sợ ta bị nhiễm lạnh mà trở bệnh sao?" Phó Tri Ngu hỏi ngược lại, "Huynh có tay có chân, sao không tự mình mặc thêm y phục?"
Phó Tri Ngu nhìn hắn chằm chằm một hồi, cuối cùng Phó Toại Chi không kiên trì nổi đành bại trận.
Nhạc Châu không giống như trong cung, trời trở lạnh chỉ có thể dùng chậu than để sưởi ấm, khổ nhục kế của hắn không thành, mặc áo ngủ bằng lụa mỏng run rẩy trong gió đêm: "... Để ta vào trước có được không?"
Nói thật lòng, Phó Tri Ngu không muốn ở chung một phòng với hắn vào ban đêm, nhưng Phó Toại Chi trông có vẻ rất lạnh, nàng vẫn nghiêng người cho hắn vào.
Phó Toại Chi vừa vào đã nhìn thấy sách và bút ký trên bàn, hỏi: "Nàng vừa chăm sóc Nhung Nhung xong, không nghỉ ngơi mấy ngày, đã muốn đi dạy đám trẻ con kia sao?"
"Đã mấy ngày không đi rồi, nếu còn chậm trễ e rằng chúng sẽ quên hết những gì đã dạy trước đó." Nhắc đến người khác, giọng điệu của Phó Tri Ngu dịu dàng hơn, khiến trong lòng Phó Toại Chi rất khó chịu.
"Ta bảo Triệu Như Chương đi, nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa." Phó Toại Chi nghĩ thầm, để cho Triệu Như Chương một người xuất thân tiến sĩ đi, thế nào cũng không tính là làm nhục bọn họ.
Phó Tri Ngu bị lời nói của hắn chọc cười: "Ngày đầu tiên còn chưa qua hết huynh đã cái này không cho cái kia không cho."
"Ta không phải có ý đó." Phó Toại Chi đau đầu, "Ta…"
"Huynh bớt dùng khổ nhục kế lừa ta đi." Phó Tri Ngu phồng má, "Đêm hôm khuya khoắt qua đây, đừng tưởng ta không biết huynh đang nghĩ gì."
Phó Toại Chi còn muốn biện bạch cho mình, hắn thật sự chỉ muốn nhân cơ hội đến gần ôm nàng một cái, không hề có ý nghĩ đó.
Còn chưa kịp nghĩ ra lời lẽ, đã có người gõ cửa, giọng của người hầu vang lên bên ngoài: "Thẩm nương tử, Nhung Nhung muốn gặp người."