Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 137

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:48:01
Lượt xem: 361

Phó Tri Ngu chăm chú nhìn vào mắt hắn, nhưng lại không nhìn ra được mấy phần chân thành hối lỗi trong mắt, dường như chỉ muốn dùng lời xin lỗi để níu kéo nàng, tưởng rằng nàng vẫn là cô nương hay mềm lòng kia.

"Hoàng huynh sai ở đâu?" Phó Tri Ngu đột nhiên cười, khóe mắt hơi cong lên, trông thật xinh đẹp, "Là giam cầm ta, không cho ta tiếp xúc với người ngoài, cũng không cho phép ta nói chuyện với người khác, dùng tính mạng của người khác để uy h.i.ế.p ta."

Phó Toại Chi á khẩu không trả lời được: "Ta..."

"Hoàng huynh xem, huynh căn bản không biết mình sai ở đâu." Phó Tri Ngu khẽ thở dài, "Cho dù trước kia ta có chút thích huynh, cũng sớm đã nhạt phai rồi."

"Sau này ta sẽ không như vậy nữa." Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, hàng mi dài rậm đổ xuống một bóng râm đen kịt, che khuất cảm xúc trong mắt hắn.

Hắn không chịu buông tha, Phó Tri Ngu dứt khoát nói hết những lời trong lòng ra: "Trước kia huynh cũng từng nói như vậy."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Toại Chi mấp máy môi.

"Ta không phải cành vàng lá ngọc, chỉ là con gái của một thị thiếp, cũng không xứng làm muội muội của Bệ hạ. Nếu ta có lựa chọn...... Thà rằng không làm công chúa gì cả." Phó Tri Ngu cắn môi, giọng nói run rẩy, "Nếu Bệ hạ thật sự còn có chút áy náy với ta...... thì hãy coi như ta đã chết, buông tha cho ta đi, cuộc sống bây giờ của ta rất tốt."

Từng chữ từng câu đều như d.a.o găm cứa vào tim Phó Toại Chi.

"Vậy Nhung Nhung thì sao?" Hắn hỏi. Phó Tri Ngu hơi sững người.

"Nhung Nhung bệnh nặng đến một lang trung đáng tin cũng không mời được, chính là 'cuộc sống rất tốt' của nàng sao?" Phó Toại Chi nhẹ giọng khuyên nhủ, "Nàng theo ta trở về, thiên hạ này dược liệu quý hiếm gì cũng mặc nàng sử dụng, thái y tùy nàng sai khiến, Nhung Nhung cũng có thể có được thân phận mà con bé xứng đáng."

Hắn là đế vương giỏi bày mưu tính kế, Phó Toại Chi chỉ vài câu đã bóp trúng tử huyệt của Phó Tri Ngu.

Nàng có thể không quan tâm đến gấm vóc lụa là, nhưng không thể để con gái chịu khổ, nhất là hai ba năm sống ở Nhạc Châu, Phó Tri Ngu cũng đã nhận thức được, nàng ở đạo quán cũng được bảo vệ rất tốt, lớn lên trong bình yên, đến nay vẫn còn giữ lại vài phần ngây thơ của thiếu nữ.

Nhưng thiên hạ này không có nơi nào, gần với vinh hoa phú quý hơn cấm cung.

"Ba năm nay, hậu cung của ta trống rỗng, không có con cái, nếu Nhung Nhung có thể nhận ta, sẽ là người thừa kế duy nhất, ta sẽ phong con bé làm hoàng thái nữ." Như Phương Thụy đã nói, muốn công chúa hồi tâm chuyển ý, phải đưa ra điều kiện đủ thành khẩn.

Phó Toại Chi cho rằng đây là lời hứa cực kỳ có thành ý, hắn khi biết Nhung Nhung là con gái mình đã có ý này, mấy tháng ở trong cấm cung hắn đã chuẩn bị xong kế hoạch này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-137.html.]

Chỉ còn chờ Phó Tri Ngu gật đầu theo hắn trở về.

Chiếc sập nhỏ chỉ có thể chứa một người, Phó Toại Chi xích lại gần, không gian chật hẹp khiến nàng không có cảm giác an toàn.

Nàng đưa tay đẩy hắn, lần này lại không đẩy ra: "Huynh...... huynh cách xa ta một chút......"

Lời nói của Phó Toại Chi khiến nàng tâm loạn như ma, đột nhiên nhớ lại khi ở hành cung, trong hồ nước mờ mịt hơi nước, nàng tưởng rằng Phó Toại Chi chỉ thuận miệng nói đùa.

Các triều thần sao có thể đồng ý để một công chúa làm người thừa kế, cho dù nhận nuôi một người từ trong tông thất, cũng tốt hơn để nữ tử kế vị.

Cúi đầu sẽ sượt qua mặt hắn, cho dù chỉ là chạm chóp mũi, Phó Tri Ngu cũng không muốn, đành phải ngẩng đầu lên tránh chạm vào da thịt hắn.

Phó Toại Chi không có ý lùi lại, Phó Tri Ngu chỉ đành bất lực trả lời hắn: "Lẽ nào muốn ta trả lời huynh ngay bây giờ sao? Để ta suy nghĩ......"

Hắn bật cười, cho dù biết Phó Tri Ngu lại đang tìm cách kéo dài thời gian để đối phó với hắn, Phó Toại Chi vẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều vì câu nói này.

"Muốn suy nghĩ bao lâu?"

Phó Tri Ngu không ngờ hắn còn truy hỏi, nàng làm sao trả lời được?

"Ba tháng có đủ không?" Phó Toại Chi tự hỏi tự trả lời, "Lần này ta mượn danh nghĩa tuần du phía nam mà đến, cũng có một số việc phải xử lý, nhiều nhất có thể ở ngoài cung ba tháng."

"Huynh..." Phó Tri Ngu do dự hỏi, "Ba tháng sau nếu ta không muốn trở về......"

"Vậy sẽ không ép nàng trở về." Phó Toại Chi nói, ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai nàng, để lộ hơn nửa gương mặt xinh đẹp, "Nhưng nàng không được để Nhung Nhung nhận người khác làm phụ thân, phải nói cho con bé biết, ta mới là phụ thân của con bé."

Hắn vẫn ghi hận lời nói tức giận lúc đó của Phó Tri Ngu, nhất là nhìn thấy con gái ruột chạy qua chạy lại trước mắt, mà hắn lại không thể nhận nhau, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Phó Tri Ngu vốn cũng không định tìm kế phụ cho Nhung Nhung, không phản đối điều này.

Đôi mắt của cô nương đột nhiên sáng lên, Phó Toại Chi vẫn còn đang hồi tưởng lại cảm giác khi ôm nàng lúc nãy.

Ba tháng cũng chỉ là kế hoãn binh, ít nhất có thể khiến Phó Tri Ngu bớt bài xích hắn. Bây giờ nàng vẫn giống như một con nhím thỉnh thoảng xù gai nhọn, chỉ cần ở lâu, nàng thay đổi cách nhìn về hắn, có phải sẽ mềm lòng hay không.

Loading...