Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:47:59
Lượt xem: 337
Triệu Như Chương đáp ứng, thầm nghĩ để Trương Thế Hành đi cùng mình, ngoài mặt là bảo vệ hắn và giúp đỡ tìm người, thực chất là giám sát hắn, không cho hắn có cơ hội đến gần công chúa.
"Ta bảo ngươi đến Nhạc Châu, là để điều tra rõ những việc làm mờ ám của Ngụy gia, không phải để ngươi…" Phó Toại Chi đột nhiên nghẹn lời.
Triệu Như Chương rất tự nhiên tiếp lời: "Quyến rũ muội muội của Bệ hạ?"
Không khí xung quanh ngưng trệ, Phương Thụy hận không thể tạm thời thoát tục.
Phó Toại Chi cũng sững người một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi ném tấu chương ra ngoài: "Cút ra ngoài!"
Phương Thụy ngẫm lại lời nói táo bạo của Triệu Như Chương, thầm nghĩ Triệu đại nhân thật dám nói, không hổ là người từng đi qua quỷ môn quan một lần.
Hắn liếc mắt nhìn, thiên tử tức giận đến mức suýt nữa bẻ gãy quản bút, dù thế nào cũng không phải lúc thích hợp để mở miệng khuyên can.
Hiện tại biết thiên tử đang ở Nhạc Châu, ngoài Triệu Như Chương, Trương Thế Hành và một số thân vệ của hắn, các thần tử khác vẫn chưa hay biết, tưởng rằng thiên tử vẫn đang trên đường tuần du phía nam, nào ngờ hắn đã bí mật đổi đường đi trước, chỉ để lại thế thân để mê hoặc người ngoài.
Những ngày tháng mất đi Phó Tri Ngu, Phó Toại Chi thường thức trắng đêm xem tấu chương để tê liệt bản thân, cung nhân trực đêm đã thay đổi mấy lần, cũng không thấy thiên tử có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi.
Bây giờ, Phó Tri Ngu chỉ cách hắn một bức tường. Những dòng chữ trên nền giấy ngày trước có thể dùng để tĩnh tâm, giờ đây một chữ cũng không thể xem vào.
Thiên tử đột nhiên đứng dậy, ném xấp tấu chương xuống, đi thẳng sang phòng bên cạnh.
Cô nương vẫn đang ngủ yên trên sập, Phó Toại Chi nhìn chằm chằm vào dung nhan đang say ngủ của nàng một lúc, dưới mắt thoáng hiện quầng thâm nhạt, đôi môi đỏ khẽ mở, mái tóc đen xõa xuống hai bên vai và trên sập.
Hắn nhìn đến ngây người, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của hắn, từ đôi môi nàng phát ra một tiếng than nhẹ, trở mình muốn tránh né ánh mắt đang rơi trên mặt mình từ bên ngoài giấc mơ.
Môi trường ở Nhạc Châu không thể sánh bằng cấm nội, ngay cả sập cũng là loại hẹp, nàng vốn đã nằm sát mép, vừa trở mình, nửa người đã sắp rơi ra ngoài sập, Phó Toại Chi nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Mấy ngày nay nàng chăm sóc Nhung Nhung, hầu như không được ngủ ngon giấc, quá mệt mỏi, ngay cả khi được Phó Toại Chi ôm vào lòng cũng không hề hay biết. Mùi hương quen thuộc bao bọc lấy nàng, Phó Tri Ngu theo bản năng rúc vào lòng hắn, tóc trên đỉnh đầu cọ vào má hắn.
Hành động vô thức khiến trong lòng Phó Toại Chi nổi lên sóng to gió lớn, hắn cứng đờ cả người, không dám cử động.
Ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, Phó Tri Ngu trong giấc mơ cũng cảm thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chằm.
Phó Tri Ngu nhíu chặt mày, từ từ mở mắt ra.
Gương mặt Phó Toại Chi gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ.
Đôi mắt đột nhiên mở to, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng hình Phó Toại Chi. Nàng lập tức tỉnh táo không ít, cơ thể vẫn còn hơi mềm nhũn, thế mà không dùng bao nhiêu sức đã đẩy được Phó Toại Chi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-136.html.]
Cách bài trí xa lạ xung quanh khiến nàng nảy sinh cảnh giác, nhìn Phó Toại Chi giống hệt như một con thỏ hiền lành đột nhiên dựng đứng tai, trở nên bất an, cảnh giác đánh giá hắn.
Sau khi nhận ra đây là nhà của Phó Toại Chi, sự đề phòng của nàng không hề biến mất, thậm chí còn nặng nề hơn.
Ở trong nhà của Phó Toại Chi bị hắn ôm, vừa rồi nàng còn ngủ say không hay biết gì.
Vẻ cảnh giác của nàng như một mũi gai đ.â.m vào tim Phó Toại Chi.
"Vừa rồi sợ nàng ngã xuống." Phó Toại Chi giải thích, "Ngủ sát mép quá."
Phó Tri Ngu sững người một lúc, cúi đầu nhìn thấy nửa người mình đã không còn trên sập, má hơi nóng lên: "......Đã biết." Ánh mắt Phó Toại Chi không dời đi, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi bổ sung: "Đa tạ."
"A Ngu, sao lại xa cách với ta như vậy?" Phó Toại Chi thất vọng cụp mắt xuống.
"Hoàng huynh muốn ta nói gì?"
Người trước mặt đột nhiên xích lại gần, Phó Tri Ngu giật mình lùi về sau, lưng chạm vào tường, chỉ đành trơ mắt nhìn Phó Toại Chi đến gần.
Cổ tay bị hắn nắm lấy, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ xát trên cổ tay nàng, khiến nàng khẽ run rẩy.
"Nàng có biết khi ngủ nàng nói mớ gì không?" Phó Toại Chi thấp giọng nói, "A Ngu gọi tên ta."
Lời còn chưa dứt, Phó Toại Chi đã thấy cổ nàng dần dần ửng hồng, vành tai lan ra một mảng đỏ ửng, căng thẳng phủ nhận: "Sao có thể!"
Phó Toại Chi khẽ cười một tiếng, mạch đập dưới ngón tay hắn đập rất nhanh.
"Ta lừa nàng đấy." Hắn nhướng mày.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đôi mắt hạnh của cô nương hiện lên một tầng tức giận, giống như bị nhìn thấu tâm tư mà thẹn quá hóa giận.
"Trong lòng nàng vẫn có ta, đúng không? Nếu không sao tim lại đập nhanh như vậy."
Phó Tri Ngu tức giận rút cổ tay ra: "Đừng có mơ tưởng."
"Ta biết sai rồi." Phó Toại Chi hơi cúi đầu.
Nếu là Phó Tri Ngu của trước kia, đã bị câu nói này làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
Để Phó Toại Chi cúi đầu nhận sai quả thực là chuyện không thể, vậy mà bây giờ hắn lại dễ dàng nói ra câu này trước mặt nàng.