Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:47:58
Lượt xem: 373

Nhung Nhung đành thôi, Phó Tri Ngu xoa đầu con bé, nhìn nhũ mẫu bế Nhung Nhung đi, không yên tâm dặn dò: "Thu lại tính tình của con, đây không phải ở nhà chúng ta."

Nhũ mẫu có kinh nghiệm, tay cầm mấy thứ đồ chơi như trống bỏi, Nhung Nhung không phải đứa trẻ sợ người lạ, sau khi đồng ý với mẫu thân, liền vui vẻ nhận lấy đồ chơi.

Người hầu lui ra, dưới mái hiên chỉ còn lại Phó Toại Chi và Phó Tri Ngu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Tính tình bướng bỉnh của con bé, rất giống nàng." Phó Toại Chi nói, "Nên nói chuyện của chúng ta rồi."

Phó Tri Ngu giả vờ không nghe thấy, Phó Toại Chi thẳng thừng ôm eo nàng, đỡ lấy đầu gối bế nàng lên.

"Huynh!" Phó Tri Ngu tức giận vỗ lưng hắn, "Huynh thả ta xuống, ta tự đi được!"

Ngồi xuống bàn, Phó Toại Chi đưa trà cho nàng cũng không nhận, tức giận trừng mắt nhìn Phó Toại Chi.

Điều này khiến Phó Toại Chi nhớ đến lúc ở trong mật thất Thái Cực Điện.

Có điều lúc đó y phục, trâm cài của nàng đều do Phó Toại Chi đích thân chọn, chứ không phải như bây giờ, từ đầu đến chân không tìm thấy một chút dấu vết nào liên quan đến hắn.

Phó Tri Ngu như vậy khiến hắn cảm thấy không thuộc về mình. Bất kể là trang sức hay thứ khác, trên người nàng phải lưu lại dấu vết của hắn, mới có thể khiến Phó Toại Chi yên tâm một chút.

Phó Toại Chi nghe thấy nàng mở miệng nói: "Giữa chúng ta cũng không có gì để nói."

Không có gì để nói?

Phó Toại Chi nghiền ngẫm bốn chữ này. Giữa hắn và Phó Tri Ngu sao lại không có gì để nói, lúc nàng mới quen hắn, líu ríu như chim sẻ nhỏ, đôi khi nói nhiều quá còn ngượng ngùng che miệng.

Là từ lúc nào, nàng lại cảm thấy giữa họ không có gì để nói.

Phó Tri Ngu rũ mắt, nàng đến Nhạc Châu, sống hai năm không bị giám sát cũng không bị gò bó, tuy đạm bạc, nhưng có Nhung Nhung bầu bạn cũng không khó sống, bây giờ ông trời muốn thu hồi những ngày tháng này, nàng cũng không có gì để nói.

"Sao có thể..." Phó Toại Chi đột nhiên khàn giọng, hắn dường như thật sự không tìm được chủ đề.

"Thẩm Di, ông ấy bị ngã một cái, chân không còn linh hoạt, hàng tháng ta đều cho thái y đến xem, con gái của Phó Khải Chi muốn thi tuyển nữ quan trong cung..." Hắn chậm rãi nói, cố gắng tìm chút chủ đề để phản bác lời Phó Tri Ngu, "Con thỏ kia... bây giờ nuôi rất tốt, lông mượt mà, con trai của Phó Khải Chi trước đây nhìn thấy nó, khóc lóc đòi mang về nuôi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-135.html.]

"Đừng nói nữa." Phó Tri Ngu ngắt lời hắn.

Phó Toại Chi cố gắng dùng chuyện cũ gợi lại tình cảm của nàng, nhưng nói đi nói lại đều là chuyện của người khác, dường như giữa hai người họ ngoài những chuyện phong hoa tuyết nguyệt ra, không có hồi ức nào có thể lay động nàng.

Thật ra vẫn còn, chỉ là Phó Toại Chi không dám nói, Phó Tri Ngu cũng không muốn nhớ lại mà thôi.

Phó Tri Ngu không né tránh ánh mắt hắn, lần này ngược lại Phó Toại Chi lại nảy sinh ý muốn rút lui.

Gần như chạy trối chết, Phó Toại Chi khó khăn nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi", không tiếp tục truy hỏi hay làm gì khác, hơi chật vật rời khỏi phòng.

Hắn đứng ở cửa rất lâu, cửa phòng mở một nửa, hắn có thể từ góc độ của vị trí hiện tại nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Phó Tri Ngu tựa vào sập nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ ngủ thiếp đi.

Ngực cô nương phập phồng nhẹ nhàng, hắn đoán Phó Tri Ngu chắc đã ngủ rồi, mới chậm rãi bước trở về thư phòng.

Triệu Như Chương và Phương Thụy đều đang ở đó đợi, vẻ mặt của thiên tử trở nên lạnh lùng lãnh đạm ngay khi bước vào thư phòng.

Ánh mắt lướt qua Triệu Như Chương, giống như một con d.a.o vô hình kề trên cổ hắn, lưỡi d.a.o sắc bén, toát ra hơi thở lạnh lẽo thấu xương.

Phương Thụy châm trà rót nước cho hai người, thầm cầu nguyện đừng làm lớn chuyện, tiểu quận chúa vừa được nhũ mẫu dỗ ngủ.

Hắn không biết phải xưng hô thế nào, gọi công chúa dường như không thích hợp, đành phải âm thầm hạ một bậc gọi quận chúa, nhưng thiên tử cũng không có ý kiến gì về cách xưng hô của hắn, ngược lại còn khiến Phương Thụy càng thêm bất an.

Phó Toại Chi mở tấu chương Triệu Như Chương dâng lên, Nhạc Châu không lớn, quan hệ giữa thương nhân giàu có và quan lại, đều bị Triệu Như Chương điều tra gần hết, thoạt nhìn không liên quan gì đến Ngụy gia.

"Khi ở Hàng Châu đã tìm thấy nơi ẩn náu của Thiệu Văn, nhưng đến muộn một bước, vi thần đoán, chắc chắn có người báo tin cho chúng." Triệu Như Chương nói, "Hàng Châu có nhánh phụ của Ngụy gia, nhưng rất ít liên lạc với gia chủ ở kinh thành, cũng không chứa chấp Thiệu Văn bọn chúng."

"Gia chủ hưng thịnh, nhánh phụ sẽ muốn dựa hơi gia chủ, ngược lại đương nhiên phải phủi sạch quan hệ, tránh có ngày bị liên lụy, cùng chịu tội." Phó Toại Chi thản nhiên nói, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Triệu Như Chương đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Thiên tử hiện tại vẫn đang che giấu thân phận, người ngoài nhìn vào đều cho rằng xe giá thật sự của thiên tử vẫn đang trên đường tuần du phía nam, còn ở Nhạc Châu là một vị công tử quý tộc ở kinh thành, vì vậy giữa bọn họ tạm thời không có sự phân chia quân thần rõ ràng như trong cấm nội.

Bầu không khí trong thư phòng rất vi diệu, vẫn là Phó Toại Chi lên tiếng trước: "Nhạc Châu chỉ có chút xíu như vậy, Thiệu Văn chắc chắn không trốn được xa, ngày mai bắt đầu, Trương Thế Hành sẽ cùng ngươi xử lý vụ án."

Loading...