Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:47:56
Lượt xem: 403
Sau đó hắn hắng giọng, giả vờ như mình vừa rồi không thất thần, trầm giọng nói: "Lá gan của nàng cũng lớn thật đấy."
Phó Tri Ngu kịp phản ứng, hất tay hắn ra.
Cảm giác mềm mại đột ngột biến mất, trái tim Phó Toại Chi cũng trở nên trống rỗng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng ngẩng đầu, Phó Toại Chi căng mặt, nhìn chằm chằm Triệu Như Chương.
Phó Tri Ngu có chút khó hiểu, nhưng dự cảm chẳng lành, chắn tầm mắt hắn, hỏi: "Huynh đến đây làm gì?"
"Ta mà không đến, chắc là ôm nhau rồi nhỉ?" Phó Toại Chi cười lạnh, mắt phượng lạnh lẽo, "Đúng là đến không đúng lúc."
Phó Tri Ngu ngây ra một lúc, nhận ra hắn hiểu lầm điều gì, trong mắt gợn lên một tia gợn sóng vi diệu: "Vậy thì sao, liên quan gì đến huynh."
Nàng không phản bác, Triệu Như Chương có chút kinh ngạc liếc nàng một cái, lòng gợn sóng. Cảm giác mơ hồ này không nên xuất hiện, rõ ràng biết là Phó Tri Ngu nhất thời tức giận, trái tim hắn vẫn bị lấp đầy bởi một cảm giác khó tả.
"Đồng ý cho nàng ở lại Nhạc Châu là có điều kiện, A Ngu chắc không quên chứ?" Phó Toại Chi nheo mắt lại.
Ánh mắt dò xét lướt qua mặt nàng, Phó Tri Ngu cảm thấy cả người không thoải mái, dời mắt đi, không muốn trả lời hắn.
Hành động này khiến Phó Toại Chi càng thêm ghen tuông, lúc lửa giận gần như lấn át lý trí, một tiếng "mẫu thân" yếu ớt như cam lộ, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy.
Nhung Nhung bước đi lảo đảo từ trong phòng ra, nhìn mấy người trong sân, rụt rè gọi một tiếng "mẫu thân".
Phó Tri Ngu bỏ lại hai người nam nhân, nhanh chóng quay lại ôm Nhung Nhung.
"Mẫu thân, con muốn uống nước." Nhung Nhung nắm lấy cổ áo Phó Tri Ngu, giọng khàn khàn.
Con bé khát nước, lại không với tới ấm trà và cốc trên bàn, mẫu thân ra ngoài đã lâu không biết khi nào mới về, Nhung Nhung đợi mãi, không nhịn được tự mình xuống giường đi tìm mẫu thân.
Nhung Nhung được Phó Tri Ngu ôm vào phòng, con bé bưng cốc uống nước, vừa hỏi nàng: "Mẫu thân ơi, thúc thúc kia lại đến tìm người rồi."
Phó Tri Ngu bất đắc dĩ thở dài, có lẽ là cảm ứng giữa phụ thân và con gái, Nhung Nhung tỏ ra hứng thú rất lớn với Phó Toại Chi, ốm đến mơ màng cũng phải hỏi nàng cho bằng được.
Nàng đặt chiếc cốc rỗng lên bàn, Phó Toại Chi vừa bước qua ngưỡng cửa đi vào.
Phó Tri Ngu rất bất mãn với hành vi không mời mà đến của hắn, trước mặt Nhung Nhung lại không tiện nói nhiều, nhíu mày liếc hắn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-134.html.]
"Nhung Nhung ốm rồi." Phó Toại Chi không hỏi, giọng điệu khẳng định.
Phó Tri Ngu "Ừm" một tiếng, nàng cũng không ngạc nhiên khi Phó Toại Chi biết chuyện này, mấy ngày nay trong sân đều ngửi thấy mùi thuốc, lại có lang trung đến, nàng lại đóng cửa không ra ngoài, thị vệ ở sát vách rất dễ dàng biết được chuyện này, bọn họ biết rồi cũng đồng nghĩa với việc Phó Toại Chi cũng biết.
Nghe thấy tiếng người lạ, Nhung Nhung nép vào vai mẫu thân, lộ ra đôi mắt tò mò.
Phó Toại Chi lòng mềm nhũn: "Ta bế Nhung Nhung một lát được không?"
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Phó Tri Ngu, Phó Toại Chi giải thích: "Ta sẽ không cướp con bé đi."
Nhung Nhung mở to đôi mắt, không biết mẫu thân đang nghĩ gì, trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ, cười toe toét với Phó Toại Chi.
Phó Tri Ngu đang gấp quần áo của Nhung Nhung, bị Nhung Nhung ôm cũng không tiện, do dự một chút vẫn để Phó Toại Chi bế qua.
Mặc dù Nhung Nhung tạm thời đã hạ sốt, nhưng ốm mấy ngày vẫn còn yếu ớt, cả người mềm nhũn nằm trên người Phó Toại Chi.
Lần này bế Nhung Nhung không giống lần trước, Phó Toại Chi cẩn thận hơn nhiều, sợ làm cho con gái mới khỏi bệnh cảm thấy không thoải mái. Hắn vừa vỗ nhẹ lưng Nhung Nhung, vừa nói với Phó Tri Ngu: "Lần này ta sẽ ở lại Nhạc Châu một thời gian, chi bằng để Nhung Nhung ở chỗ ta dưỡng bệnh."
Lời hắn trực tiếp kích động Phó Tri Ngu: "Không phải huynh nói..."
"Ta sẽ không cướp con bé đi." Phó Toại Chi lặp lại, "Nhưng mấy ngày nay nàng chưa được nghỉ ngơi tử tế, nếu nàng cũng đổ bệnh thì sao?"
Phó Tri Ngu mím môi, không phủ nhận ngay.
Nói công bằng, Phó Toại Chi ở đó có người hầu, có thể chăm sóc Nhung Nhung liên tục, nàng chỉ ra ngoài nói chuyện với Triệu Như Chương một lúc, Nhung Nhung khát nước cũng không có nước uống, nếu ở trong phủ của Phó Toại Chi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Sự do dự của nàng khiến Phó Toại Chi tìm thấy thời cơ.
"Ta không phải vì tư lợi, Nhung Nhung là..." Hắn liếc nhìn cô bé trong tay, nuốt hai chữ "con gái" vào trong, "Ta không thể nào hại con bé. Nàng không tin, cứ cho ta hai ngày, nếu có một chút không hài lòng, đều có thể mang Nhung Nhung về ngay."
Phó Tri Ngu suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Phó Toại Chi tưởng nàng sẽ từ chối, lại thấy nàng khẽ gật đầu: "Nếu Nhung Nhung nói không thích, cũng phải về ngay."
Phủ sát vách ngày nào cũng có người dọn dẹp, bất cứ lúc nào cũng có thể ở được.
Nhung Nhung lần đầu tiên vào, rộng rãi hơn nhà mình rất nhiều, vừa vào cửa đã giãy giụa muốn xuống đất. Phó Toại Chi bế con bé, đến hành lang mới buông tay.
Con bé muốn sờ cá vàng trong hồ, bị Phó Toại Chi túm cổ áo xách lên: "Nước hồ lạnh, đợi Nhung Nhung khỏe lại, thúc thúc sẽ cho người chơi cùng con." Nhung Nhung lưu luyến không rời, Phó Toại Chi liền dùng chuyện ốm phải uống thuốc dọa con bé, Nhung Nhung bĩu môi nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân dịu dàng dễ nói chuyện của con bé ở điểm này cũng không nhượng bộ.