Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:47:54
Lượt xem: 321

Phó Tri Ngu vén tóc ra sau tai, sờ trán Nhung Nhung, nhiệt độ đã ổn định.

Nhung Nhung trong mơ miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Phó Tri Ngu ghé sát lại, nghe rõ con bé trong mơ đang gọi "phụ thân", giống như bị dội một gáo nước lạnh, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.

Triệu Như Chương cũng nghe thấy, im lặng một hồi rồi nói: "Trẻ con nói linh tinh thôi."

Phó Tri Ngu khẽ "Ừm" một tiếng: "Cũng không phải lần đầu con bé nói vậy."

Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, những gã công tử theo đuổi nàng ai nấy đều nói sẽ đối xử tốt với Nhung Nhung, nhưng ngoài miệng hoa mỹ bao nhiêu, hành động lại chẳng thể hiện được sự quan tâm yêu thương đối với Nhung Nhung.

Huống chi phụ thân của Nhung Nhung... Dù nàng không muốn, cũng không thể phủ nhận thân phận hoàng tự của Nhung Nhung. Sau khi bị Phó Toại Chi tìm thấy, nàng càng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Phó Tri Ngu chống người đứng dậy, hơi nghiêng người, lặng lẽ tránh bàn tay đỡ của Triệu Như Chương.

Bàn tay giơ ra giữa không trung, Triệu Như Chương cứng đờ.

"Thuốc của Nhung Nhung chắc là xong rồi, ta đi xem sao." Bên môi hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dường như không hề nhận ra chuyện vừa xảy ra.

Đợi hắn bưng bát thuốc nóng hổi vào, Phó Tri Ngu đã dỗ Nhung Nhung tỉnh lại.

Dỗ Nhung Nhung uống thuốc là một việc tốn tâm tốn sức, nhất là khi con bé đã hạ sốt, tinh thần tốt hơn mấy ngày trước, không thể nhân lúc con bé mơ màng mà đổ thuốc vào, làm sao dỗ con bé uống thuốc đã trở thành chuyện khó khăn với Phó Tri Ngu.

Nàng nhỏ nhẹ dỗ dành, hứa mua mứt quả cho con bé, lại hứa mua đồ chơi ven đường, cũng không dỗ được Nhung Nhung uống bao nhiêu.

"Hay là để ta thử xem." Triệu Như Chương đột nhiên lên tiếng.

Phó Tri Ngu ngẩn ra, Triệu Như Chương giải thích: "Ta từng giúp đỡ chăm sóc rất nhiều trẻ nhỏ ở Từ Ấu Cục, thuốc đắng giã tật, đều không chịu uống. Ta đút thuốc cho con bé, nàng cũng nhân tiện nghỉ ngơi một chút."

Hắn nói có lý, Phó Tri Ngu đưa bát thuốc qua.

Đúng như Triệu Như Chương nói, hắn rất có phương pháp dỗ trẻ con uống thuốc, trông là biết người thường xuyên làm việc này.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-133.html.]

Quan phủ ở nơi giáp ranh giữa Hàng Châu và Nhạc Châu có lập Từ Ấu Cục, Phó Tri Ngu từng đi ngang qua nhìn qua loa. Mặc dù được quan phủ hỗ trợ, nhưng số bạc hàng năm cấp cho Từ Ấu Cục vẫn rất eo hẹp, chỉ vừa đủ cho chúng ăn một bữa cơm, chăm sóc trẻ con lại là việc phiền phức, người nguyện ý đến giúp đỡ cũng ít ỏi. Lúc nàng đi qua, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ mồ côi ở Từ Ấu Cục quần áo vừa bẩn vừa rách, ngơ ngác đứng bên đường.

Nếu không phải Triệu Như Chương tự mình nói, rất khó tin hắn lại là đứa trẻ mồ côi được Từ Ấu Cục nuôi dưỡng, không thể liên hệ với người có khí độ nho nhã trước mắt này.

Nhung Nhung quả nhiên bị nửa dỗ nửa lừa uống hết thuốc, sốt ruột hỏi xin Triệu Như Chương mứt quả.

Bát thuốc cạn sạch, Phó Tri Ngu nói một tiếng cảm ơn: "Lúc ngài đi lấy thuốc, có thấy ở bếp lò có trang sức ta để quên không?"

Triệu Như Chương ngẩn ra, sau đó hiểu ý: "Ta đi tìm xem." Nàng có chuyện muốn nói với hắn, lại không muốn Nhung Nhung nghe thấy.

Dục Nhi đã không còn trong sân, bây giờ chỉ có hai người bọn họ. Triệu Như Chương đột nhiên nảy sinh cảm giác căng thẳng và bất an, Phó Tri Ngu hỏi hắn: "Ngài đã nói gì với Nhung Nhung mà con bé lại ngoan ngoãn uống thuốc vậy?"

Triệu Như Chương chợt cười nhẹ: "Cũng không có gì, Nhung Nhung là đứa trẻ thông minh, tự nhiên có cách đối phó với đứa trẻ thông minh. Ta hỏi con bé có biết thế nào là 'trường thống bất như đoản thống' không, so với việc ốm đau triền miên ngày ngày uống mấy bát thuốc đắng, chi bằng mau chóng dứt khoát, sớm ngày khỏi bệnh."

Phó Tri Ngu trợn to mắt: "... Đơn giản vậy thôi sao?"

"Đương nhiên không chỉ có vậy." Triệu Như Chương nghĩ một lát, "Còn có một nguyên nhân nữa, trẻ con đều sẽ làm nũng, giở thói với người thân thiết của mình, nàng là mẫu thân của con bé, là người thân mật nhất, còn ta với con bé không thân, coi như là người lạ, Nhung Nhung sẽ cảm thấy gò bó, cũng ngại giở thói không uống thuốc, chỉ cần khuyên thêm vài câu, phần lớn sẽ uống vài ngụm."

Hắn nói xong, nhìn vẻ mặt chợt hiểu ra của Phó Tri Ngu, lại cảm thấy nàng gọi hắn ra ngoài, không chỉ để biết chuyện nhỏ nhặt này.

Quả nhiên, Phó Tri Ngu lộ ra vẻ mặt có chút khó xử, môi đỏ mấp máy, đang định mở miệng nói rõ lòng mình với hắn, một cơn gió thổi qua, cuốn theo cát bụi trong sân.

Phó Tri Ngu phản ứng chậm một bước, không kịp tránh, có hạt cát bay vào mắt nàng.

Ngoài cửa có tiếng ngựa hí vang.

Phó Toại Chi xuống ngựa, đẩy cửa lớn ra, cảnh tượng đập vào mắt chính là – tiểu cô nương trong mắt ngập nước, chực trào nước mắt, Triệu Như Chương hơi cúi đầu, ngón tay sắp chạm vào má nàng.

Mắt Phó Tri Ngu mờ mịt, kỳ thực cũng không nhìn rõ, nàng dùng sức chớp mắt mấy cái, cát bụi bị nước mắt rửa trôi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Cổ tay bị nắm chặt, nàng loạng choạng, đụng vào lồng n.g.ự.c không biết là của ai.

Phó Tri Ngu bị đụng đau, khẽ hít một hơi.

Phó Toại Chi theo tiếng cúi đầu, chạm phải ánh mắt mờ mịt của tiểu cô nương, trong nháy mắt ngẩn ra. Người hắn tâm tâm niệm niệm mấy tháng trời, trong khoảnh khắc chạm vào da thịt nàng, tất cả bất an, sốt ruột đều tan biến.

Loading...