Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:47:53
Lượt xem: 269

"Hắn chỉ là tiện đường tới thăm ta."

Nàng nói "tiện đường", nhưng Đinh nương tử không tin, thật sự là tiện đường thì hàn huyên vài câu rồi đi, sao có thể theo tới tận cửa nhà, rõ ràng là Tương Vương hữu ý, thần nữ vô tâm.

Dục Nhi lớn nhanh đói nhanh, chạy tới hỏi mẫu thân khi nào có thể ăn cơm.

Nhung Nhung như kẹo mạch nha dính chặt lấy hắn, Dục Nhi đi đâu con bé cũng theo tới đó, chạy nhảy trong sân một hồi, trán ướt đẫm mồ hôi, tóc mái dính bết trên mặt, giẫm lên ghế nhỏ với lấy chén trên bàn, lảo đảo, Phó Tri Ngu ôm con bé ngồi xuống trước bàn.

Nhung Nhung khăng khăng muốn tự mình lấy chén, tính bướng bỉnh học mười phần từ Phó Tri Ngu.

Phó Tri Ngu hơi đau đầu, nghĩ thầm lúc nhỏ mình cũng có dáng vẻ này sao? Nhung Nhung dù sao cũng là con ruột, nàng còn cảm thấy khó khăn, Thẩm Tu Nghi sao có thể nhịn được không ném nàng ra ngoài, thậm chí còn nuôi lớn như con gái ruột.

Buổi tối, chuyện càng khiến nàng khó xử hơn xảy ra.

Có lẽ là ban ngày ra mồ hôi không kịp lau khô, để bị gió lạnh, hai má Nhung Nhung đỏ bừng, vô lực túm lấy tay áo Phó Tri Ngu, trán nóng hổi.

Lúc mới sinh ra con bé rất yếu ớt, ốm đau là chuyện thường tình, sau này Triệu Như Chương giúp hỏi thăm lang trung ở kinh thành, xin đơn thuốc, Nhung Nhung rất ít khi gặp vấn đề này nữa.

Phó Tri Ngu tim đập thình thịch, khoác áo đứng dậy, đắp khăn tẩm nước lạnh lên trán con bé.

Động tĩnh đánh thức Đinh nương tử ở phòng bên, biết Nhung Nhung bị bệnh, nàng ấy cũng kinh ngạc một lát, sau đó giúp đi mời lang trung.

Nhạc Châu nhỏ bé, lang trung cũng không có mấy, phần lớn chỉ có thể xem bệnh vặt thông thường, kê cho Nhung Nhung mấy đơn thuốc, may mắn Nhung Nhung đã lớn hơn chút, không yếu ớt như trước, uống mấy thang thuốc, không còn sốt cao như vậy nữa.

Phó Tri Ngu càng thêm tự trách, là nàng sơ suất mới khiến Nhung Nhung bị bệnh, hầu như không rời giường nửa bước, chăm sóc bên cạnh, lớp học ở học đường cũng đành xin nghỉ.

Triệu Như Chương bận rộn mấy ngày, coi như quen thuộc tình hình đại khái ở Nhạc Châu. Quan viên địa phương không biết vì sao đột nhiên phái khâm sai tới, bận trước bận sau, vấp phải trắc trở mới ý thức được, vị khâm sai này hình như không phải người dễ nắm bắt.

Bọn họ ngược lại không sợ người chính trực ngay thẳng, dầu muối không thấm, nhưng vị này lại như hổ đội lốt cừu, tặng lễ không từ chối, nhưng cũng không nhận, lén lút đưa đồ đi, hôm sau liền xuất hiện trên bàn, trên mặt còn làm bộ như không có chuyện gì. Muốn nghe ngóng thêm, nhưng Nhạc Châu và kinh thành vẫn có chút khoảng cách, ít nhất bọn họ chưa từng nghe qua người họ Hạ nào có danh tiếng trong triều.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-132.html.]

Triệu Như Chương thản nhiên quan sát, dường như coi hắn là quan viên tới kiểm tra giám sát, thật ra hắn chỉ là tiện thể xem xét, mượn cớ này, âm thầm điều tra hành tung của Thư Ngũ Nương và Thiệu Văn.

Hắn từ Hàng Châu tới, đã tra xét chỗ bọn họ dừng chân ở Hàng Châu, chỉ là chậm một bước, đuổi tới đó thì người đã đi nhà đã trống.

Loại chuyện này thật ra để Trương Thế Hành làm thích hợp hơn, lại chọn hắn - một văn quan, khó tránh khiến người ta suy đoán, thiên tử có phải mượn cơ hội trả thù hay không.

Khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, Triệu Như Chương ước chừng Phó Tri Ngu lúc này sắp tan học.

Trong học đường không có thân ảnh Triệu Như Chương muốn tìm, trẻ con chơi đùa dưới gốc cây, thấy hắn tới tìm người, xúm lại nói cho hắn biết Thẩm nương tử mấy ngày nay đều không tới.

"Vậy có thể cho tại hạ biết, Thẩm nương tử vì sao không tới không?" Triệu Như Chương thay quan phục, khách khí hỏi.

Trẻ con không biết thân phận của hắn, đem lời nghe được từ phụ mẫu nói cho hắn biết: "Con gái Thẩm nương tử bị bệnh, nàng ấy phải chăm sóc Nhung Nhung."

Hắn vội vàng tới chỗ Đinh nương tử, vì Nhung Nhung bị bệnh, giọng Dục Nhi đọc sách trong sân cũng nhỏ đi.

Đinh nương tử không ngăn hắn, gõ cửa phòng, nói vọng vào: "Hạ công tử đến rồi."

Phó Tri Ngu không lên tiếng, Triệu Như Chương do dự một chút, rồi theo Đinh nương tử đi vào.

Cô nương tựa vào mép giường, bóng lưng mảnh khảnh, mi mắt rủ xuống, khẽ run rẩy, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Đinh nương tử nhíu mày nói: "Từ lúc Nhung Nhung bị bệnh, muội ấy chưa được chợp mắt tử tế, ta bảo Yên nương sang phòng ta ngủ một giấc, ta trông Nhung Nhung cho, muội ấy cũng không chịu, nhất quyết đòi tự mình chăm sóc."

Triệu Như Chương bất giác giơ tay lên, muốn vén những sợi tóc mai lòa xòa bên má nàng.

Tay vừa giơ lên, hắn lập tức ý thức được, cố nén xúc động ấy xuống, khẽ giọng an ủi: "Con bé đã đỡ sốt rồi, nàng đi ngủ một lát đi, ở đây có ta trông chừng."

Ánh mắt Đinh nương tử không ngừng qua lại giữa hai người.

Lời bà muốn nói đâu chỉ có hai câu vừa rồi, nếu không phải biết tính tình của Yên nương, hai ngày trước nàng ấy đã hận không thể đi mời Hạ công tử đến xem rồi, tạ ơn trời đất hắn đã tự mình tìm đến. Nếu Yên nương chịu nghe lời nàng ấy, nàng ấy thế nào cũng phải khuyên nhủ vài câu.

Theo Đinh nương tử thấy, Hạ công tử và Yên nương dường như là người quen cũ, tính tình ôn hòa, lễ độ, ở kinh thành còn có chức quan, lại quan tâm Nhung Nhung như vậy, nhìn không giống giả vờ, thật sự là một lựa chọn phu quân cực tốt, so với gã tình lang cũ không nghe lời kia, Hạ công tử là một người rất tốt.

Loading...