Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:40
Lượt xem: 318
Cục diện đảo ngược, một phen biến hóa khiến Đinh nương tử sửng sốt, bà nhớ lần trước gặp Hạ công tử này vẫn là một bộ dáng ngượng ngùng, sao mới gặp lại đã thành quý nhân rồi.
Dục Nhi không hiểu quanh co lòng vòng của người lớn, chỉ biết mình không phải chịu ấm ức, có người giúp mình lên tiếng.
Triệu Như Chương cúi đầu, nhìn vết bầm tím trên mặt nó, ngữ khí nghiêm nghị: "Đừng vội mừng, con tan học không về nhà, làm cho mẫu thân và Yên nương tìm một phen."
Dục Ca Nhi tự biết đuối lý, hôm qua nước mắt của Đinh nương tử cũng dọa nó sợ, ngoan ngoãn đứng tại chỗ nghe Triệu Như Chương trách mắng.
"Trời tối còn chạy loạn bên ngoài, không sợ gặp phải phường buôn người à."
Dục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, xin lỗi Đinh nương tử và Phó Tri Ngu.
Triệu Như Chương làm bộ mặt nghiêm khắc dạy dỗ Dục Nhi thật sự rất ra dáng, Phó Tri Ngu nhịn suốt dọc đường, cuối cùng khi Dục Nhi chạy về phòng mới bật cười.
Tiểu cô nương mắt mày cong cong, nụ cười xinh đẹp làm Triệu Như Chương hoảng hốt trong nháy mắt.
Hắn từ học đường trở về, ánh mắt vẫn luôn dính trên người Phó Tri Ngu, Đinh nương tử lấy cớ đi chuẩn bị cơm trưa, nhường không gian nói chuyện cho hai người họ.
Nửa năm nay hắn bị ép cắt đứt thư từ với Phó Tri Ngu, không biết nàng sống ở Nhạc Châu thế nào. Tận mắt nhìn thấy, Phó Tri Ngu không có gì khác biệt so với trước kia, Triệu Như Chương mới hơi an tâm.
Hắn bỗng nhiên không biết nên nói gì, rất nhiều lời với thân phận của hắn không có lập trường để hỏi, ngược lại là Phó Tri Ngu mở lời trước: "Sao lại đến Nhạc Châu rồi?"
Từ khi Phó Toại Chi xuất hiện, hắn không còn gửi thư nữa, Phó Tri Ngu đoán chắc chắn là nguyên nhân của Phó Toại Chi, dù hắn hiện tại đang đứng ngay trước mặt, vẫn không nhịn được lộ ra vẻ lo lắng.
Triệu Như Chương ho khan vài tiếng, nói: "Bị giáng chức rồi, đến Nhạc Châu làm huyện lệnh."
Phó Tri Ngu kinh ngạc mở to mắt: "Huynh..." Nàng nhất thời không biết nên nói gì, lại có chút nghi hoặc: Huyện lệnh có thể mặc áo màu đỏ tía sao? Nhưng nghĩ nghĩ là Phó Toại Chi, hình như làm ra loại chuyện này cũng không kỳ lạ.
Thấy nàng suýt chút nữa tin là thật, Triệu Như Chương vội vàng giải thích: "Ta sai rồi ta sai rồi, đùa thôi, ta không phải bị giáng chức đến làm huyện lệnh."
Hắn sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, "Là bệ hạ bổ nhiệm ta làm khâm sai, đến làm chút chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-130.html.]
Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, ngẫm nghĩ lời hắn nói.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Khâm sai? Nhạc Châu chỉ có chút xíu như vậy, lại có thể dùng quan kinh thành làm khâm sai.
Nàng không biết Triệu Như Chương hiện tại có thân phận gì trong triều, nhưng nhìn hắn có thể mặc áo bào đỏ tía, chắc hẳn cũng không tệ.
Hắn toàn thân phú quý, ở trong căn nhà của Đinh nương tử này trông có vẻ lạc lõng, bản thân Triệu Như Chương lại không để ý những thứ này.
"Chỉ có mình ngài thôi sao?" Phó Tri Ngu hỏi, "Khâm sai... không phải sẽ có hộ vệ đi cùng sao?"
"Còn có mấy tiểu tư, ta sai bọn họ đi thu dọn chỗ ở rồi." Triệu Như Chương nghĩ thầm bệ hạ ước gì hắn xảy ra chuyện, nếu không phải địa điểm đặc thù, không tiện để người khác phát hiện sự tồn tại của Phó Tri Ngu, bệ hạ tuyệt đối sẽ không để hắn tới đây, "Ta vừa tới Nhạc Châu đã tới tìm người, nhưng trong nhà không có ai, hỏi hàng xóm láng giềng mới biết người tới học đường rồi. Nếu ta tới sớm hơn chút, cũng sẽ không để người phải chịu ấm ức."
"Chuyện này có gì mà ấm ức." Phó Tri Ngu mi mắt khẽ run, ý cười miễn cưỡng, "Ông ta nói cũng là sự thật."
Triệu Như Chương trầm mặc một lát, nghĩ tới rất nhiều lời, dường như đều không thích hợp để an ủi nàng.
"Không nói chuyện này nữa." Phó Tri Ngu mím môi, ngữ khí nhẹ nhàng hơn không ít, "Bệ hạ thật sự không cho ngài hộ vệ sao? Ngài lại không biết võ, lỡ như thật sự gặp chuyện gì..."
Sự lo lắng của nàng không phải không có lý, từ xưa tới nay khâm sai đều là một chức quan nguy hiểm. Trời cao hoàng đế xa, hơi sơ sẩy, gặp phải đầu rắn hung hãn liền có thể mất mạng.
Triệu Như Chương đang buồn rầu không biết ứng phó thế nào, bỗng nhiên chú ý tới động tĩnh xung quanh, làm bộ không để ý nói: "Sao lại không có, bệ hạ không phải để lại thân vệ ở Nhạc Châu sao, nghe nói đều là cao thủ một đánh mười."
Thân vệ khựng lại, bọn họ ở lại Nhạc Châu là phụng mệnh thiên tử, ngoài bảo vệ công chúa và hoàng tự, cũng phòng ngừa có nam nhân tới gần, dây dưa với công chúa. Cho dù Triệu Như Chương là cận thần của thiên tử, cũng nằm trong phạm vi giám sát xua đuổi của bọn họ, nhất là công chúa nói cười vui vẻ với hắn, bọn họ thậm chí chưa từng thấy công chúa đối mặt với bệ hạ có biểu cảm tươi tắn như vậy.
Mạo muội tiến lên nhất định sẽ bị công chúa trách mắng... Thân vệ trao đổi ánh mắt, cân nhắc một phen, vẫn là lui về.
Triệu Như Chương che chắn tầm mắt của nàng, Phó Tri Ngu không phát hiện những quanh co khúc khuỷu kia, cũng không biết ý đồ của Triệu Như Chương.
Hắn chỉnh lại cổ áo, Phó Tri Ngu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy vết sẹo trên cổ hắn, một đường mảnh nhỏ lưu lại trên làn da trắng nõn.
"Vết thương trên cổ ngài là sao vậy?" Phó Tri Ngu hỏi.
Triệu Như Chương "a" một tiếng, bày ra bộ dáng không để ý: "Không có gì, đều qua rồi."