Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:41
Lượt xem: 1,338

Phó Tri Ngu kinh ngạc quay người lại, Phó Toại Chi không biết từ lúc nào đã đi vòng qua đây.

Bên cạnh hắn ngoại trừ Phương Thuỵ, còn có một người giống như quan viên. Nàng rõ ràng chưa từng gặp bất kỳ ai trong triều, nhưng lại cảm thấy người này có chút quen mắt.

"Thần là Tông Chính Tự Thiếu khanh Thẩm Di."

Nàng nhớ ra mình còn có một người cữu cữu đang làm quan trong triều, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Cữu cữu".

Từ khi trong cung truyền ra tin tức sẽ đón Phó Tri Ngu về, Thẩm Di lo lắng đề phòng, mãi đến hôm nay tận mắt nhìn thấy tiểu công chúa bình an vô sự đứng ở đây, mới thở phào nhẹ nhõm.

Giữa chốn đông người, cũng không thể để Thẩm Thiếu khanh bắt đầu ôn chuyện ngay tại đây, để cho người ta nghe hết chuyện nhà mình được.

Phương Thuỵ dẫn người đến một cung điện trống.

Thẩm Di trước tiên nói một phen áy náy với muội muội, tự trách lúc Thẩm Tu Nghi qua đời cũng chưa thể đến thăm bà.

Thật ra hắn muốn nói, năm đó đáng lẽ không nên để muội muội tiến cung, uổng công mất mạng, nhưng ân oán của thế hệ trước liên lụy đến công chúa chưa hiểu chuyện, sẽ làm tổn thương trái tim công chúa.

Phó Tri Ngu thấy cữu cữu nhiều lần muốn nói lại thôi, nhịn không được hỏi: "Cữu cữu có lời gì muốn nói với con sao?"

Thẩm Di tiến lên một bước, hạ quyết tâm, đang định nói ra suy nghĩ trong lòng, cửa phòng đúng lúc bị đẩy ra.

Người đến ngược sáng, khuôn mặt tân đế ẩn mình trong bóng tối, biểu cảm không nhìn rõ, nhưng Thẩm Di có thể nhìn ra ý tứ cảnh cáo nồng đậm.

Không biết tân đế đã nghe lén ở ngoài bao lâu, nghe được bao nhiêu, lúc này cắt ngang lời hắn, nhất định là không muốn hắn nói hết những lời còn lại.

Thẩm Di lúng túng cáo lui, như ngồi trên đống lửa.

Phó Tri Ngu không nhận ra dòng chảy ngầm giữa vua tôi lấy nàng làm trung tâm, chỉ cảm thấy Phó Toại Chi vừa xuất hiện, cữu cữu liền vội vàng cáo lui, bĩu môi không vui.

"A Ngu trước đó còn chủ động tìm ta, bây giờ ta chủ động đến đây lại bị ghét bỏ rồi?"

"Sao có thể, ta nào dám ghét bỏ Hoàng huynh." Phó Tri Ngu muốn rót trà cho hắn, nhưng trên bàn nhỏ có hạn, tổng cộng chỉ có một ấm hai chén, cũng không thể để hoàng đế dùng chén trà mà thần tử đã chạm vào chứ, "Ta sai người mang thêm một bộ trà cụ đến."

Phó Toại Chi rất tự nhiên lấy chén trà trước mặt Phó Tri Ngu, ngăn nàng lại: "Đừng gọi người, bọn họ đều không biết ta ở đây."

Phó Tri Ngu nghẹn lời.

Thì ra không chỉ nàng cảm thấy ứng phó mọi người phiền phức, mà ngay cả người đã làm hoàng đế cũng muốn tìm cơ hội thoát thân, tìm kiếm sự thanh tịnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-13.html.]

"Ta nghỉ ngơi một lát, nếu có người gõ cửa, thì nói chỉ có mình muội ở trong."

Nói xong, Phó Toại Chi chống tay lên mặt, quả nhiên như lời hắn nói, nhắm mắt lại.

Phó Tri Ngu không dám phát ra tiếng động làm phiền hắn, lại không có việc gì làm, chống cằm lén lút đánh giá khuôn mặt Phó Toại Chi.

Lông mày như mực vẽ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lông mi dài bao phủ tạo nên một vùng bóng mờ nhàn nhạt.

Chỉ là từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, trên khuôn mặt tuấn tú không thể tránh khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, vốn dĩ trông có vẻ khó gần, bây giờ càng trở nên u ám lạnh lùng.

Phó Tri Ngu khẽ thở dài, nếu không phải khuôn mặt này mê hoặc nàng, thì sẽ không có chuyện lúc đó xảy ra.

Có thể thấy có một dung mạo đẹp vẫn rất quan trọng, như những cuốn thoại bản nàng đã xem, khởi đầu của những chuyện tình đa phần là mỹ nhân gặp gỡ công tử tuấn tú, nếu Thái tử là một gã nam nhân thô kệch, e rằng nàng vừa nhìn thấy dung mạo đã kéo bạn đồng hành chạy mất rồi.

Nàng là người coi trọng dung mạo lang quân như vậy, sau này dù có xuất giá, nhìn thấy tiểu lang quân có dung mạo sánh ngang Phó Toại Chi, nói không chừng cũng sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn đối phương trở thành khách quý trong phòng the...

Phó Tri Ngu chớp chớp mắt, suy nghĩ quay trở lại, đột nhiên nhận ra mình vừa rồi đang nghĩ vớ vẩn gì vậy, hai má bỗng chốc nóng bừng.

Bối rối đụng phải chén trà, chén trà lăn tròn trên mặt bàn, rơi xuống đất, may mà có thảm trải sàn nên không vỡ, chỉ phát ra tiếng động ngu ngốc.

Phó Tri Ngu hoảng sợ nhìn về phía Phó Toại Chi - may mà đối phương chỉ nhíu mày nhẹ, chưa tỉnh giấc.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không khí lập tức trở nên ngột ngạt nóng bức, Phó Tri Ngu bồn chồn lo lắng.

Phương Thuỵ đứng canh ở phía sau cột cửa, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống. Định gõ cửa hỏi thăm, vừa mới tiến lại gần, cửa đã được mở ra từ bên trong.

Phó Tri Ngu hai má đỏ bừng, Phương Thuỵ không khỏi hỏi nàng: "Công chúa bị say nắng sao? Có cần nô tài mời thái y đến xem không?"

"Không, không sao." Phó Tri Ngu nhỏ giọng phủ nhận, "Hoàng huynh mệt rồi, ta sợ làm phiền huynh ấy nghỉ ngơi nên ra ngoài."

Phương Thuỵ lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào bên trong yên tĩnh không một tiếng động.

"Ta đi dạo một chút, nếu có người hỏi, thì cứ nói..." Phó Tri Ngu nghẹn lời, "Ngươi muốn nói gì thì nói, dù sao ta cũng không quay lại nữa."

Phương Thuỵ vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên, tiểu cô nương đã chỉ còn một bóng lưng.

Xung quanh lại trở về sự yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, Phó Toại Chi chậm rãi mở mắt, trong mắt một mảnh sáng suốt.

Vị trí tiểu cô nương vừa ngồi hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm, cùng với mùi hương hoa thoang thoảng ngọt ngào.

Loading...