Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:38
Lượt xem: 252

Dục Nhi không phục, phản bác vài câu.

Phu tử tức giận đến mức râu ria dựng đứng: "Những lời này là ai dạy con? Thiên Địa Quân Thân Sư, học đi đâu hết rồi?"

"Phu tử cũng từng dạy con 'Ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, không phải là việc làm của bậc đại trượng phu'." Dục Nhi thấy phu tử không tin mình, có chút sốt ruột.

Phu tử vuốt râu, trước mặt người ngoài cố gắng duy trì uy nghiêm của mình.

Ánh mắt ông ta liếc thấy Phó Tri Ngu ở phía xa, nhớ ra Dục Nhi là do nữ tử này và Đinh nương tử cùng đưa tới. Ông ta nhìn Phó Tri Ngu có chút quen mắt, một lúc sau mới nhớ ra, đám trẻ con gần nhà Đinh gia khai mở dường như đều do nữ tử này dạy.

Ông ta như tìm được chỗ để làm khó dễ, bóng gió mỉa mai Dục Nhi không hiểu chuyện, chắc chắn là do lúc khai mở không có thầy giỏi.

Phu tử một mực nói "nữ nhân không nên lộ diện", khiến Phó Tri Ngu nghe mà cau mày.

"Hơn nữa Dục Nhi đã nói rõ ràng mọi chuyện, là có người bắt nạt kẻ yếu trước, Dục Nhi nhìn không quen mắt ra tay giúp đỡ, theo ta thấy cũng không tính là làm sai." Phó Tri Ngu nể mặt Dục Nhi, vẫn tính là khách khí, "Hơn nữa luật lệ Đại Tề cũng không nói cấm nữ nhân dạy học, triều đại trước cũng có công chúa tham chính và nữ thượng thư, có gì là không thể?"

Nàng bề ngoài yếu đuối, nhưng lại sắc sảo, mặt mũi phu tử bị mất, càng thêm khó chịu.

"Ngươi, ngươi là công chúa sao! Mà dám nói chuyện của tiền triều!" Ông ta quát lớn.

Phó Tri Ngu suýt chút nữa buột miệng nói ra, lời đến bên miệng, mới ý thức được nàng sớm đã vứt bỏ thân phận công chúa, bây giờ chỉ là một thường dân.

Nàng không trả lời, phu tử tự cho rằng đã chặn họng được nàng, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Dục Nhi kéo tay áo nàng, ra hiệu mình đã không còn buồn bã hay tức giận nữa.

Phó Tri Ngu cụp mắt, nàng rất ít khi xảy ra xung đột với người khác, bình thường đều là dáng vẻ ôn hòa dễ nói chuyện, đối đầu với phu tử như thế này vẫn là lần đầu tiên từ khi đến Nhạc Châu.

Lúc phu tử đang dương dương tự đắc, cách đó không xa vang lên một giọng nói trong trẻo.

"‘Lấy người làm gương, có thể sáng tỏ được mất’, lời này cũng là tiền triều để lại, sao lúc này lại quên sạch sẽ rồi."

Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, Phó Tri Ngu giật mình, kinh ngạc quay đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-129.html.]

Dưới gốc cây cách đó không xa, Triệu Như Chương khóe môi nở nụ cười, mặc áo bào màu đỏ tía, ung dung bước tới.

Phu tử không nhận ra hắn, nhưng màu đỏ tía không phải người bình thường có thể mặc, người tới chắc chắn là người trong quan trường, nhất thời hoảng sợ.

So với hơn hai năm trước, bây giờ Triệu Như Chương như biến thành một người khác, giơ tay nhấc chân đều thong dong, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, như thể xung quanh đều là không khí, đi thẳng đến bên cạnh Phó Tri Ngu, khẽ cười một tiếng: "Lâu rồi không gặp, không nhận ra ta sao?"

Lấy người làm gương, có thể sáng tỏ được mất [Cựu Đường Thư·Ngụy Trưng truyện]

Hắn vẫn là khuôn mặt đó, đôi mắt đó, lại có gì đó dường như đã thay đổi.

Phó Tri Ngu ngơ ngác đứng nhìn.

Đinh nương tử vẫn nhận ra hắn, gọi một tiếng "Hạ công tử", kéo suy nghĩ của Phó Tri Ngu trở lại.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Triệu Như Chương khẽ gật đầu chào hỏi, đi đến bên cạnh Phó Tri Ngu. Nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là loại hương liệu mà các quan lại quyền quý trong kinh thường dùng.

Bắt gặp ánh mắt của nàng, Triệu Như Chương thản nhiên mỉm cười: "Xem ra vẫn chưa quên ta."

Phu tử trợn mắt há hốc mồm, không biết nhân vật nào lại xuất hiện.

"Ngươi là phu tử ở đây?" Triệu Như Chương cũng không thực sự hỏi ông ta, tự nói, "Thảo nào mấy năm gần đây học sinh Nhạc Châu kẻ sau không bằng kẻ trước."

Sắc mặt phu tử rất khó coi, Triệu Như Chương cười tủm tỉm nhìn Dục Nhi: "Đã lớn thế này rồi, lần trước gặp ngươi còn chưa cao đến thắt lưng ta. Nào, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua, không bỏ sót chi tiết nào, xem rốt cuộc là ai đúng ai sai."

Dục Nhi bị biến cố bất ngờ làm cho ngờ nghệch, dưới ánh mắt cổ vũ của Triệu Như Chương, nó từ từ kể lại những gì mắt thấy tai nghe ngày hôm qua, cùng với đầu đuôi sự việc đánh nhau.

Sắc mặt phu tử lúc đỏ lúc trắng. Ông ta biết trong học đường có chuyện trẻ lớn bắt nạt trẻ nhỏ, nhưng phụ mẫu của mấy đứa trẻ kia cũng không muốn tốn tâm sức quản giáo, lần nào cũng lấy cớ trẻ con chơi đùa không biết nặng nhẹ mà cho qua.

"Kẻ ỷ mạnh h.i.ế.p yếu không bị trừng phạt, ngược lại người ra tay tương trợ bị trách mắng, cứ như vậy về sau còn đứa trẻ nào dám giúp đỡ kẻ yếu. Nói cách khác, sau này dù có làm quan, sao có thể làm một vị quan tốt vì bách tính mà lên tiếng?" Lời nói nhẹ nhàng của Triệu Như Chương từng câu từng chữ rơi vào lòng Dục Nhi, nó ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Phó Tri Ngu không nhịn được cong môi.

Triệu Như Chương chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của nàng, trong lòng khá đắc ý, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt.

Hắn mặc một thân áo bào đỏ tía, người không mù đều có thể nhìn ra thân phận bất phàm, huống chi chuyện này đúng là Dục Nhi chiếm lý, phu tử đành không tình nguyện xin lỗi Dục Nhi.

Loading...