Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 128

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:36
Lượt xem: 222

Thằng bé không biết đã đi đâu, quần áo lúc ra ngoài buổi sáng vẫn còn sạch sẽ, bây giờ toàn thân đầy bụi đất, quần áo còn rách mấy chỗ, trên mặt cũng có vết bầm tím.

Phó Tri Ngu hỏi thằng bé đã đi đâu, Dục Nhi mím chặt môi, không nói một lời.

Phó Tri Ngu dẫn Dục Nhi về, Đinh nương tử lo lắng suýt khóc, liên tục hỏi vết thương trên người thằng bé là thế nào.

Nhung Nhung ngậm ngón tay lại gần, vươn tay sờ mặt Dục Nhi, chạm vào vết thương, khiến thằng bé đau đến hít một hơi khí lạnh.

Dục Nhi ánh mắt lấp lóe, cúi đầu không dám nói.

"Bây giờ đệ không nói, chuyện sang nhà hàng xóm sau này đệ cũng không cần đi nữa." Phó Tri Ngu hiếm khi nghiêm khắc như vậy, dọa Dục Nhi sợ hãi.

Thằng bé do dự, đứt quãng kể lại chuyện hôm nay và nguồn gốc của vết thương trên người.

Trong lớp học có mấy đứa trẻ lớn tuổi thường bắt nạt những bạn học có thân hình gầy yếu, Dục Nhi học được chút bản lĩnh từ đám thân vệ, chúng không dám gây sự với Dục Nhi. Kết quả hôm nay tan học, Dục Nhi bắt gặp chúng cướp đồ của một học sinh khác, còn xô đẩy cố ý đẩy người ta ngã xuống đất.

Dục Nhi nhìn không quen mắt, tiến lên ngăn cản, liền đánh nhau với chúng, dựa vào chút công phu mèo cào, một chọi ba thế mà đánh cho chúng bỏ chạy, nhưng thằng bé cũng không khá hơn là bao, quần áo bị rách, trên mặt và trên người đều có vết trầy xước. Bộ dạng này chắc chắn không thể về nhà gặp mẫu thân, Dục Nhi lượn lờ bên ngoài, không dám về nhà, cuối cùng bị thân vệ tìm thấy mới lôi về.

Đinh nương tử nghe xong sợ đến ngây người.

Dục Nhi cúi đầu áy náy: "Là con sai rồi."

Đinh nương tử vừa sợ vừa giận, sợ Dục Nhi sau này đến lớp sẽ bị mấy đứa trẻ kia trả thù, Đinh Trực còn phải một thời gian nữa mới về, không ai bảo vệ thằng bé, lại giận người ta không dạy dỗ con cái cho tốt, con trai nàng ấy giúp người khác ra mặt còn bị đánh một trận.

Phó Tri Ngu im lặng bôi thuốc cho thằng bé, tay dùng sức, khiến Dục Nhi đau đến kêu la không ngừng.

"Bây giờ mới biết đau sao?" Phó Tri Ngu ngẩng đầu, trong mắt ánh lên thứ ánh sáng mà Dục Nhi không hiểu, "Đệ có biết mẫu thân đệ lúc nãy lo lắng cho đệ thế nào không."

Dục Nhi ngượng ngùng, không dám nói.

Nhờ đám thân vệ của Phó Toại Chi giúp đỡ mới tìm được Dục Nhi, khiến Phó Tri Ngu có cảm giác mắc nợ Phó Toại Chi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không chừng chuyện này vài ngày nữa sẽ được trình lên bàn làm việc của Phó Toại Chi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-128.html.]

Kiểm tra một phen, Dục Nhi đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ là trên mặt có vài vết thương, khiến Đinh nương tử đau lòng không thôi: "Sao lại bị thương ở mặt, đừng để lại sẹo mới tốt."

Nhung Nhung giẫm lên ghế, nhón chân, ôm mặt Dục Nhi, thổi vào mặt thằng bé. Lúc bé bị ngã Phó Tri Ngu cũng sẽ bế bé lên, thổi vào chỗ đau, Nhung Nhung vô thức cũng học theo cách làm như vậy.

Dục Nhi đỏ mặt muốn tránh, lại sợ Nhung Nhung đứng không vững, mặt đỏ bừng.

"Hay là ngày mai không đến lớp học nữa, xin phu tử nghỉ một buổi đi?" Đinh nương tử lo lắng nói.

"Không được." Dục Nhi thẳng thừng từ chối, "Con chỉ bị thương ngoài da, nếu không đi chỉ khiến con trông yếu đuối hơn thôi."

Phó Tri Ngu thu dọn đồ đạc, đột nhiên lên tiếng: "Ngày mai ta đi cùng con."

Đinh nương tử và Dục Nhi đều ngây ra.

"Chuyện này..." Đinh nương tử cau mày, "Con trai nghịch ngợm, đánh nhau cũng là chuyện thường tình, Dục Nhi cũng không phải chưa từng đánh nhau với người khác..."

"Hôm nay Dục Nhi đánh con nhà người ta, ngày mai không chừng phụ mẫu nhà người ta sẽ tìm tới, đến lúc đó Dục Nhi một đứa trẻ thì giải thích với người lớn thế nào." Phó Tri Ngu dịu dàng nói, "Hơn nữa con bộ dạng này đến lớp, chắc chắn cũng sẽ bị phu tử trách mắng."

Nàng nói câu nào cũng có lý, Đinh nương tử suy nghĩ một chút, đồng ý với nàng: "Cũng đúng, ngày mai ta cũng đi cùng."

Dục Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thằng bé còn tưởng rằng về nhà với bộ dạng này sẽ bị đánh bị phạt, bữa tối cũng không có mà ăn, không ngờ lại nhận được sự giúp đỡ của mẫu thân và Yên nương.

Ngày hôm sau, đúng như Phó Tri Ngu nói, phu tử nhìn thấy Dục Nhi mặt mày bầm tím, quả nhiên cau mày.

Mấy đứa trẻ kia cũng lần lượt đến, chắc là cảm thấy áy náy, nên không dám để người nhà đưa đến lớp.

Phó Tri Ngu liếc nhìn mặt bọn chúng, thầm nghĩ Dục Nhi cũng học được chút ít, hai bên đều không ai được lợi, nhưng Dục Nhi một chọi ba mà vẫn có thể để lại dấu vết trên mặt bọn chúng.

Nàng xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của rất nhiều học sinh, ngay cả mấy đứa trẻ bị đánh cũng không ngừng liếc trộm nàng.

Đều đang lén nhìn Phó Tri Ngu, không ai để ý đến phu tử, ông ta ho nhẹ vài tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, giọng điệu không tốt với Dục Nhi: "Chuyện gì thế này, con nhìn xem bộ dạng này, giống đến để học sao?"

Ở Nhạc Châu không có nhiều người biết chữ, phu tử có thể dạy học lại càng ít, các bậc phụ mẫu có kỳ vọng vào con cái đều không dám bất kính với phu tử, thế nên ông ta mới không kiêng nể gì mà mắng mỏ, cũng không để ý Đinh nương tử đang ở bên cạnh, mắng Dục Nhi một trận.

Loading...