Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:34
Lượt xem: 256

Thư Ngũ Nương cẩn thận nhớ lại, nàng và công chúa cũng chỉ gặp mặt vài lần, miễn cưỡng nhớ mang máng trên cổ tay nàng ấy hình như có một chiếc vòng tay, nhưng lại không nhớ rõ dáng vẻ ra sao.

Thiệu Văn làm việc trong cung đã thành thói quen, sẽ ghi nhớ sở thích về trang phục của các quý nhân xung quanh, đương nhiên cũng không quên chiếc vòng tay trên tay công chúa.

Người ngoài đều đồn rằng Vĩnh Gia công chúa đã chết, Thiệu Văn và Thư Ngũ Nương lại biết rõ công chúa chưa chết, theo như những gì Thư Ngũ Nương tận mắt chứng kiến, thì người trong lời đồn được thiên tử giấu trong nhà chính là công chúa.

"Lẽ nào...ngươi cảm thấy người kia chính là công chúa?" Thư Ngũ Nương hỏi, "Công chúa không phải đang ở trong cung sao?"

Thiệu Văn thực sự không thể nói chuyện nổi với nàng ta, hắn ở bên cạnh thái hậu coi như là tâm phúc đắc lực, nếu không năm đó cũng sẽ không để hắn ra ngoài làm việc. Hắn chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, trực giác mách bảo nên đi đến Nhạc Châu một chuyến.

Đối với người bình thường, từ Hàng Châu đến Nhạc Châu chỉ cần chuẩn bị đầy đủ lộ phí, cho dù đi bộ mấy ngày cũng có thể đến nơi. Đối với Thiệu Văn và Thư Ngũ Nương lại có chút khó khăn, chỉ riêng giấy thông hành cũng cần làm giả lại.

Thiệu Văn nhận ra Thư Ngũ Nương đã chán ghét cuộc sống trốn chui trốn lủi hiện tại, tâm tư d.a.o động bất định, ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng thực tế cũng dần không nói cho nàng ta biết nội dung liên lạc với người Ngụy gia. Hắn nghi ngờ hành tung của mình đã bị người khác theo dõi, khi ra ngoài luôn cảm thấy có người mờ ám ở phía sau, đi lòng vòng mấy con phố mới cắt đuôi được, sau đó lại yên ắng trở lại.

Thư Ngũ Nương không nhận ra những điều này, càng cảm thấy Thiệu Văn quản quá nhiều. Huống hồ Hàng Châu giàu có, dựa vào số trang sức đổi được vẫn còn dư dả, nàng ta cũng có chút tham luyến cuộc sống tạm coi là an ổn trước mắt, không muốn cùng Thiệu Văn đến Nhạc Châu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hôm nay nàng ta nói đau đầu, ngày mai lại kêu đau bụng, tìm cách ở lại Hàng Châu thêm mấy ngày.

Thiệu Văn lạnh lùng đứng nhìn, không vạch trần nàng ta, tự mình tìm đường làm giấy thông hành mới, trực tiếp ném trước mặt nàng ta.

Thư Ngũ Nương lại muốn tìm cớ mới, Thiệu Văn lạnh giọng nói: "Ngươi có thể không đi, ở lại đây, ngày mai quan sai tới cửa muốn dẫn ngươi đi đâu, thì không thể trách ta được."

Nàng ta sợ Thiệu Văn, không dám phản bác, cũng thật sự sợ quan sai tìm tới cửa, không tình nguyện thu dọn hành lý.

"Nếu công chúa thật sự ở Nhạc Châu, tìm được nàng ta rồi thì phải làm gì?" Thư Ngũ Nương hỏi.

Thiệu Văn liếc nàng ta: "Đương nhiên là phải công bố với thiên hạ, cành vàng lá ngọc làm loạn cung đình, đến lúc đó tự có người buộc tội thiên tử, mượn cơ hội để làm khó dễ. Chỉ cần công chúa ở trong tay chúng ta, còn sợ không phát huy được tác dụng sao?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, Thư Ngũ Nương lạnh cả sống lưng, không dám hỏi thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-127.html.]

Trong nháy mắt, Dục Nhi đã học được chút ít công phu từ đám thân vệ.

Đinh nương tử ban đầu cho rằng thằng bé chỉ là hứng thú nhất thời, mấy ngày đầu học tập toàn thân đau nhức, cho rằng không kiên trì được bao lâu, không ngờ Dục Nhi lại chăm chỉ hơn nàng ấy tưởng, một ngày cũng không bỏ sót, ra quyền cũng có quy củ. Ngay cả Nhung Nhung cũng lẽo đẽo theo sau, miệng bi bô hô vài tiếng.

Đinh nương tử ở trong phòng sửa lại quần áo cho Dục Nhi, Phó Tri Ngu hâm nóng cơm rồi mang ra ngoài, đợi nguội một chút, cũng là lúc Dục Nhi về nhà.

Nhung Nhung ở bên cạnh chuyên tâm chơi cửu liên hoàn, Phó Tri Ngu rảnh rỗi, tùy ý chọn một quyển sách để đọc.

Trời dần tối, ánh sáng càng lúc càng mờ, Phó Tri Ngu đọc đến mức mắt mỏi nhừ, sực tỉnh mới phát hiện trời sắp tối đen rồi, Dục Nhi vẫn chưa về.

Đinh nương tử cũng nghi hoặc, Dục Nhi trước giờ luôn hiểu chuyện, sao có thể quá giờ cơm tối mà vẫn chưa về.

"Hay là hôm nay bị phu tử phạt ở lại sao?" Đinh nương tử lẩm bẩm, "Nhưng ta nghe thấy tiếng trẻ con nhà hàng xóm bên ngoài, không giống lắm."

Phó Tri Ngu nói: "Để ta đi sang hàng xóm hỏi thử."

Nàng gõ cửa nhà bên cạnh, thân vệ thấy là công chúa, vội vàng lui về sau vài bước, đang định hành lễ với nàng, bị Phó Tri Ngu ngăn lại.

"Công... Thẩm nương tử có chuyện gì, cứ việc phân phó, tại hạ nhất định vào sinh ra tử."

Nàng cau mày: "Các ngươi đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, ta không chịu nổi đâu." Nàng liếc mắt nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Dục Nhi, hỏi: "Dục Nhi có ở đây không?"

Thân vệ lắc đầu: "Thẩm nương tử nói là Đinh tiểu công tử? Hôm nay cậu ấy không có tới."

Sắc mặt Phó Tri Ngu đột nhiên thay đổi, thân vệ thăm dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nàng nghe thấy tiếng Đinh nương tử gọi Dục Nhi ở bên ngoài, do dự một chút, vẫn nói sự việc cho thân vệ biết.

Trời đã qua thu phân, tối rất nhanh, nàng và Đinh nương tử tìm bên ngoài cũng không phải là cách, huống hồ Nhung Nhung không thể không có người trông, chi bằng để thân vệ giúp đỡ cùng tìm.

Yêu cầu của công chúa, thân vệ đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhạc Châu không lớn, thân vệ vốn thành thạo việc này, đã sớm nắm rõ từng ngóc ngách, chưa đầy nửa canh giờ, Dục Nhi đã bị họ lôi về.

Loading...