Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:32
Lượt xem: 302
Phó Toại Chi không hiểu sao lại nhớ đến di chúc của Tiên đế trước lúc lâm chung, lại nhớ đến lời mỉa mai của sinh mẫu, dường như cơn gió đó cũng thổi bay ký ức đã phủ bụi từ lâu của hắn - hắn và Tiên đế là cùng một loại người.
Nếu thủ đoạn của hắn quyết tuyệt hơn một chút, có thể trực tiếp cướp Phó Tri Ngu về. Mật đạo ở hành cung gì đó, sẽ không có lần thứ hai.
…
Hàng Châu.
Mấy chiếc xe ngựa dừng trước một cửa tiệm, tiểu tư khiêng hòm xiểng ra ra vào vào.
Người dân gần đó đã quen với cảnh này, mỗi lần thiếu đông gia của tiệm trang sức từ nơi khác trở về đều long trọng như vậy.
Trần Hiền xuống xe, liếc thấy trước cửa tiệm nhà mình có mấy người vây quanh, hỏi: "Chuyện gì vậy, chặn trước cửa tiệm, còn để khách khác vào không?"
Hạ nhân xưng vâng, giải thích: "Có hai vị khách mang trang sức đến muốn đổi ngân lượng."
"Bảo bọn họ đến tiệm cầm đồ, đến chỗ ta làm gì?" Trần Hiền không cho là đúng.
"Bọn họ nói đồ trên tay là đồ tốt, tiệm cầm đồ không biết hàng, ra giá quá thấp."
Trần Hiền cười nhạo một tiếng, tiệm trang sức lớn nhất vùng Hàng Châu chính là Trần gia, bọn họ đúng là biết tìm người để xem hàng.
Nhưng nhắc đến đồ tốt, Trần Hiền vẫn nhớ đến chiếc vòng tay bằng vàng ròng ở Nhạc Châu, cũng như cô nương xinh đẹp sở hữu nó. Đừng nói là trong khoảng thời gian này, từ khi hắn vào nghề đến nay cũng hiếm khi thấy món đồ nào có thể sánh ngang với nó.
Hắn vẫn bảo hạ nhân cho người vào, định xem xem rốt cuộc là giở trò gì.
Vừa vào cửa đã có hỏa kế dâng trà, Trần Hiền uống một hơi cạn sạch, oán trách quan lại trên đường, qua một cổng thành lại kiểm tra lộ dẫn một lần, đúng là trải nghiệm cảm giác làm tội phạm bỏ trốn.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Trần Hiền không chú ý đến sắc mặt thay đổi của hai vị khách, ánh mắt chỉ dừng lại trên chiếc hộp bọn họ đang ôm.
Thư Ngũ Nương bất an liếc nhìn hoạn quan bên cạnh. May mà các công tử gần Hàng Châu cũng chú trọng tiểu tiết, khuôn mặt hắn trắng trẻo cũng không có vẻ đột ngột, chỉ là cố tình hạ giọng, cũng dễ khiến người ta cảm thấy ẻo lả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-126.html.]
Bọn họ luôn trốn tránh quan lại nha dịch, khó khăn lắm mới tìm được chỗ dừng chân ở Hàng Châu, liên lạc được với chi thứ của Ngụy gia ở Hàng Châu, kết quả những chi thứ đó đã suy tàn từ lâu, thân mình còn lo chưa xong, lại vì chuyện của Ngụy gia trong triều, hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với gia chủ, đâu còn dám nghe bọn họ nói gì nữa.
Thư Ngũ Nương đã nghĩ rất nhiều lần, nếu lúc đó nàng ta không bị ma xui quỷ khiến, có phải bây giờ cũng không cần phải trốn đông trốn tây. Nhưng bảo nàng ta nhắm mắt bỏ qua cơ hội trước mắt, nàng ta lại không cam tâm.
Vừa mở hộp ra, Trần Hiền liền biết tại sao bọn họ cảm thấy tiệm cầm đồ không biết hàng.
Trên lớp lụa gấm đặt một cây trâm vàng, người của tiệm cầm đồ chắc chắn chỉ biết cân nhắc trọng lượng, lại không biết sự tinh xảo trong cách chế tác.
Trần Hiền chỉ liếc mắt một cái, liền sảng khoái đồng ý giá bọn họ đưa ra, gọi quản sự đến xử lý.
Đợi đổi ngân lượng, Trần Hiền không nhịn được cầm lên quan sát kỹ càng, mơ hồ cảm thấy hoa văn trên trâm có chút quen mắt.
Thư Ngũ Nương thấy hắn lúc thì cau mày lúc thì giãn ra, có chút căng thẳng.
"Có thể hỏi thợ thủ công nào đã chế tác cái này không?" Trần Hiền mở miệng, "Kiểu hoa văn dây leo này, không thường thấy."
Thư Ngũ Nương bấu chặt lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Gia cảnh sa sút, thực sự không còn cách nào khác, đành phải bán của hồi môn của mẫu thân."
Lúc đó nàng ta được ban thưởng một ít, nhưng đồ trong cung cấm phần lớn đều có lưu trữ và ấn ký, đem ra bán chắc chắn sẽ bị truy ra, cây trâm vàng này là vật riêng Thái hậu ban cho nàng ta, cũng là do thợ thủ công trong cung chế tác, nhưng không có ấn ký, bây giờ đem ra giải quyết chuyện cấp bách.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Trần Hiền "ồ" một tiếng, nghĩ bụng mẫu thân của hai huynh muội này năm đó chắc cũng là tiểu thư của gia tộc lớn, nhưng chuyện nhà người khác hắn trước nay không quan tâm, đặt trâm về lại trong hộp, giao cho hỏa kế.
"Tại hạ mạo phạm rồi." Trần Hiền nói, "Vốn không nên hỏi chuyện riêng của khách, nhưng hoa văn trên trâm có chút quen mắt, ta trước đây từng thấy cái tương tự, không nhịn được nhiều chuyện hỏi một câu."
Thư Ngũ Nương vừa định nói không sao, viên hoạn quan đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay nàng, sức lực cực lớn, nàng nghe thấy hắn vội vàng lên tiếng: "Là gặp ở đâu? Là loại trang sức hình dáng như thế nào?"
Hắn hỏi quá mức vội vàng, Trần Hiền có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời hắn: "Ở Nhạc Châu, có một tiểu nương tử nhờ ta tháo giúp chiếc vòng tay, nghĩ lại thì...công nghệ chế tác rất giống chiếc thoa này của ngươi."
Hoạn quan nói cảm tạ, Thư Ngũ Nương mơ mơ hồ hồ bị kéo ra ngoài, trên đường người đi lại tấp nập, nàng nhẫn nhịn, đến khi tới chỗ thưa người mới hỏi: "Thiệu đại nhân làm sao vậy? Là chiếc thoa kia có vấn đề sao?"
"Hoa văn trên chiếc thoa của ngươi chỉ có thợ thủ công trong cung mới làm được." Thiệu Văn lạnh giọng nói, "Hoa văn tương tự, còn có vòng tay, ngươi không nghĩ ra sao?"
Hắn thấy vẻ mặt mờ mịt của Thư Ngũ Nương, mất kiên nhẫn mắng một câu "Đồ ngu": "Trên tay công chúa có một chiếc vòng tay."