Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:30
Lượt xem: 342
Phó Tri Ngu "ừm" một tiếng, nghĩ bụng hôm nay làm sao thế, chốc lát lại nhắc đến Phó Toại Chi, chốc lát lại nhắc đến Triệu Như Chương, một người là Thiên tử, một người là cận thần của Thiên tử, xét theo thân phận hiện tại của nàng, đúng là xa vời không thể với tới.
Khoảng cách từ Nhạc Châu đến kinh thành, chút động tĩnh trên triều đình truyền đến đây, đều là chuyện của rất lâu trước rồi.
Có lẽ Phó Toại Chi sau khi hồi kinh bận rộn nhiều việc, quên mất nàng rồi?
Phó Tri Ngu khẽ thở dài, nghĩ bụng rốt cuộc hắn có nghị lực gì mà có thể kiên trì hơn hai năm.
Hôm sau Dục Nhi không phải đi học, dậy sớm ăn sáng, ăn xong đặt bát đũa xuống liền chạy ra ngoài.
Phó Tri Ngu để ý, lúc đến trường học đặc biệt đi vòng quanh cửa mấy vòng rồi mới rời đi.
Buổi chiều Dục Nhi mới về, mồ hôi nhễ nhại chưa kịp lau, đã gõ cửa phòng Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu càng dịu dàng lau mồ hôi, rót nước cho cậu bé, Dục Nhi càng thấy hổ thẹn. Người hầu trong căn nhà bên cạnh chính là người của vị công tử ở kinh thành kia, bị cậu bé phát hiện mấy lần, thừa dịp Yên nương ra ngoài sẽ đi theo bảo vệ nàng, ngăn cản những tên du côn từ trước. Dục Nhi liền chủ động hỏi bọn họ, có thể dạy cậu bé võ công không.
Cậu bé vốn tưởng sẽ bị từ chối thẳng thừng, không ngờ đối phương đánh giá cậu bé mấy lần, bàn bạc với đồng bạn xong lại đồng ý.
Dục Nhi biết Yên nương không thích nhà đó, nên chỉ có thể lén đi, không dám nói ra ngoài sáng.
Nhưng lượng cơm ăn tăng đột ngột của cậu bé căn bản không qua mắt được Đinh nương tử, chỉ cần hỏi hàng xóm láng giềng, liền biết con trai mình mỗi ngày sau khi tan học đi đâu.
Dục Nhi do dự một lúc, vẫn thành thật khai báo hành tung gần đây của mình. Cậu bé không dám nhìn vào mắt Phó Tri Ngu, nhỏ giọng nói: "Là đệ có lỗi trước, xin lỗi tỷ tỷ."
"Dục Nhi sao lại muốn học võ?" Phó Tri Ngu hỏi cậu bé.
Dục Ca Nhi hơi ngẩn ra, đáp: "Ở trường học của con có mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn, hay bắt nạt những đứa nhỏ tuổi hơn, đệ liền muốn học mấy chiêu để dạy dỗ bọn chúng. Hơn nữa phụ thân quanh năm ở bên ngoài, trong nhà chỉ có mình đệ là nam nhi, đợi đệ lớn hơn chút nữa cũng có thể bảo vệ mẫu thân, bảo vệ tỷ tỷ và Nhung Nhung."
Câu trả lời của cậu bé nằm ngoài dự đoán của Phó Tri Ngu, ngẩn ra một lúc, cong môi đỏ: "Bảo vệ kẻ yếu sao có thể tính là có lỗi." Nàng xoa đầu Dục Nhi, an ủi: "Dục Nhi muốn làm gì thì cứ làm, gần đây trên người toàn là vết bầm tím, mẫu thân rất lo lắng cho đệ."
Dục Nhi ngượng ngùng gãi đầu: "Võ sư dạy đệ nói mới bắt đầu đều như vậy."
Cậu bé nhớ ra điều gì đó, lấy ra một phong thư từ trong n.g.ự.c đưa cho Phó Tri Ngu: "Đây là bọn họ nhờ đệ đưa cho tỷ tỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-125.html.]
Phó Tri Ngu nghi hoặc nhận lấy, bên ngoài không nhìn ra gì, lúc sờ đến giấy, nàng liền biết là thư của ai.
Loại giấy này chỉ trong cung mới dùng, nàng đã từng thấy Phó Toại Chi dùng nó rất nhiều lần trên bàn sách.
Đồ đã đưa đến, Dục Nhi cũng chạy biến đi.
Phó Tri Ngu do dự không biết có nên xem không, lời nói của Dục Nhi lúc nãy lại hiện lên trong đầu nàng.
Đinh Trực một năm có hơn nửa năm ở bên ngoài, Dục Nhi đã cảm thấy khó chịu, Nhung Nhung từ khi sinh ra đến giờ thậm chí còn không biết phụ thân mình là ai. Phó Toại Chi chỉ đùa với con bé một chút, Nhung Nhung đã vui vẻ muốn chơi cùng hắn, chắc hẳn cũng rất mong có một người phụ thân ở bên cạnh mình.
…
Sau khi Thiên tử hồi kinh, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ có trạm dịch đột nhiên trở nên bận rộn, cách vài ngày lại phải gửi một phong thư khẩn.
Nhất cử nhất động trong cung đều được chú ý, huống chi là thư khẩn gửi đi liên tục, thậm chí còn khiến triều đình suy đoán, cho người hướng đến việc điều động quan lại ở vùng Hàng Châu mà nghĩ. Gần phủ đệ của Trương Thế Hành đột nhiên xuất hiện không ít người canh chừng, ý đồ từ sinh hoạt sáng đi tối về của Trương Thế Hành mà suy đoán tâm tư khó lường của Thiên tử.
Gió đêm thổi qua khung cửa sổ chưa đóng, suýt chút nữa thổi tắt ngọn nến đang lay động.
Bước chân của Phương Thụy giẫm trên thảm trong điện, rón rén đậy nắp chụp đèn, đang định lén lút chuồn ra ngoài, liền nghe thấy tiếng Thiên tử hỏi vọng từ phía sau: "Có thư trả lời chưa?"
"Chưa, chưa ạ." Phương Thụy nuốt nước bọt, "Muộn thế này rồi, trừ phi là quân tình khẩn cấp, nếu không cũng không gửi vào được, bệ hạ vẫn là nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải thiết triều."
Những bức thư khẩn từ trạm dịch khiến quần thần thấp thỏm lo âu không phải là về chính sự, mà chỉ là thư bệ hạ gửi cho công chúa.
Nhưng đã qua một thời gian, thư đã gửi đi mấy phong, lại không thấy Nhạc Châu có bất kỳ hồi âm nào, như đá chìm đáy biển.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thiên tử không vui, Phương Thụy cũng không có ngày lành, đã không còn lời nào để khuyên giải hắn.
Gió nhẹ lật giở cuốn sách bên tay, khiến giấy phát ra tiếng loạt xoạt, là cuốn thoại bản mà Phó Tri Ngu đã xem.
Hắn ra lệnh niêm phong Phi Hương Điện, nhưng lại mang cuốn sách này ra ngoài, lúc rảnh rỗi lại lật xem đi xem lại, từng chữ trên đó đều có thể thuộc lòng.