Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:27
Lượt xem: 370
Triều đình rộng lớn, luôn có người muốn mạo hiểm, nếu có thể giúp Ngụy thị quật khởi trở lại, ân tình này có thể lưu truyền ba đời.
Phó Khải Chi kinh nghiệm non nớt, đương nhiên sẽ bị một số lão thần tự cho mình là có thâm niên bắt lỗi, bị phe cánh Ngụy gia tìm được sơ hở, thừa dịp Trương Thế Hành cùng Thiên tử rời kinh, ngấm ngầm liên lạc.
Việc Trương Thế Hành nói đã tìm được tung tích của Thư Ngũ nương, cũng là từ việc phát hiện Ngụy gia và hoạn quan bỏ trốn có liên lạc.
Con cháu hàn môn dù có làm quan cũng sẽ bị sĩ tộc lôi kéo, những kẻ tâm trí không kiên định sẽ bị mê hoặc bởi vàng bạc, quay sang làm việc cho sĩ tộc. Thêm vào đó lúc Phó Toại Chi đăng cơ đã ra tay quá mạnh với sĩ tộc, không ít người oán hận trong lòng, Ngụy gia thừa cơ khuấy nước đục, bọn họ cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề ngăn cản.
Phó Toại Chi đã sớm dự đoán được tình huống tương tự, mới ném ra mồi nhử công chúa xuất giá để tọa sơn quan hổ đấu.
Chỉ là sau đó có chút sai lệch so với dự tính của hắn.
Bàn bạc xong chính sự, bầu không khí trong điện trở nên vô cùng bình lặng, dường như tình cảnh quân thần đối đầu mấy khắc trước chưa từng tồn tại.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Triệu Như Chương không lập tức rời đi, mà hỏi Thiên tử: "Vi thần nghe nói Bệ hạ đã bãi chức huyện lệnh Nhạc Châu?"
"Dối trên gạt dưới, nịnh hót lấy lòng, loại người như vậy giữ lại làm gì." Phó Toại Chi nói bóng gió.
Triệu Như Chương gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Quan phụ mẫu một phương quả thật cần phải suy xét kỹ càng. Vi thần tư lịch nông cạn, xử lý việc triều chính vô cùng sợ hãi, tự biết đức không xứng với vị trí, tự thỉnh bệ hạ giáng chức thần làm huyện lệnh Nhạc Châu."
Tay đang lật tấu chương của Phó Toại Chi dừng lại.
Hắn tính toán rành mạch, còn làm ra vẻ mặt thành khẩn sợ hãi. Người ngoài không biết, còn tưởng Triệu Như Chương muốn tự xin điều đến địa phương tích lũy kinh nghiệm.
Phó Toại Chi khẽ cười: "Ngươi đúng là biết si tâm vọng tưởng."
Hắn để Triệu Như Chương đến Nhạc Châu làm gì? Để hắn ngày ngày quấn lấy Phó Tri Ngu, để hắn gần quan ban lộc hưởng lợi trước sao?
Cung nhân ở ngoài chờ nghe thấy ngữ khí không vui của bệ hạ, sau đó cửa bị mở ra.
Cổ Triệu Như Chương bị mũi kiếm rạch một đường, m.á.u đọng lại trên da, trông có chút thê thảm và đáng sợ.
Cung nhân hỏi: "Triệu đại nhân cổ có vết thương, nô tài đi mời Thái y đến xem nhé?"
"Không cần." Triệu Như Chương sờ vết thương trên cổ, vết thương vừa lành lại bị hắn cào rách, ngón tay dính đầy máu, "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phiền phức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-124.html.]
"Vết thương không cạn, đại nhân không xử lý, e rằng sẽ để lại sẹo." Cung nhân có chút tiếc nuối, Triệu đại nhân phong thái như trăng sáng, nếu trên cổ để lại sẹo thì thật đáng tiếc.
Triệu Như Chương không để ý, vô cùng bình thản.
Hắn ước gì để lại sẹo, sau này gặp Phó Tri Ngu còn có cớ để mách tội.
Vết thương ở n.g.ự.c và sau lưng đương nhiên không thể để người khác thấy, vết thương ở cổ ai cũng nhìn thấy được, hận không thể có thêm mấy vết nữa mới tốt.
Thị vệ thân tín ở lại Nhạc Châu ở ngay ngôi nhà sát vách, ngày thường cũng không thấy bóng dáng.
Tuy nhiên Phó Tri Ngu vẫn cảm nhận được, những tên du côn hay lảng vảng trước cửa nhà đều không thấy đâu, yên tĩnh hơn hẳn.
Không biết Phó Toại Chi đã ra lệnh gì, nói chung là những thị vệ đó diễn rất giống, ngay cả Đinh nương tử cũng không biết nhà mình đang bị theo dõi, chỉ là thỉnh thoảng những thứ khó chuyển sẽ được người ta chuyển vào sân, đỡ tốn không ít công sức.
Nàng ấy lại một lần nữa hỏi đống củi kia là ai giúp bổ, Phó Tri Ngu tùy tiện đáp: "Có lẽ là Dục Nhi."
Đinh nương tử nghi ngờ: "Thằng bé lúc nào mà khỏe thế?"
Phó Tri Ngu liếc nhìn đống củi nàng ấy chọn ra, kích thước đều đặn, đẹp hơn nhiều so với đống củi lớn nhỏ lộn xộn do Dục Nhi bổ, đành phải bịa ra một lý do qua loa: "Dục Nhi lớn rồi, sức lực đương nhiên cũng lớn hơn."
"Còn vị công tử kia?" Đinh nương tử hỏi, "Lâu rồi không thấy cậu ta."
"Hắn... hắn về nhà rồi." Phó Tri Ngu ấp úng nói, "Trong nhà hắn có chút việc, người nhà giục về."
Đinh nương tử đã có ấn tượng xấu với hắn từ trước, tuy rằng khuôn mặt đó không giống kẻ ép người làm thiếp, nhưng nàng ấy cũng hiểu đạo lý biết người biết mặt không biết lòng, càng cảm thấy hắn tiếp cận Yên nương là có ý đồ xấu.
"Nói đến mới nhớ, đến cả họ tên hắn là gì cũng không biết."
Mí mắt Phó Tri Ngu giật giật, cười ha ha cho qua chuyện. Đinh nương tử thấy nàng dường như cũng không muốn nhắc đến vị công tử kia, bèn chuyển chủ đề, nói về chuyện của Nhung Nhung và Dục Nhi.
"Dục Nhi dạo này có vẻ mê mẩn múa đao múa thương, tan học là chạy sang nhà bên cạnh." Đinh nương tử vô tình nói, lại khiến Phó Tri Ngu ngẩn ra.
Chạy sang nhà bên cạnh? Đó chẳng phải là nhà của Phó Toại Chi sao, bên trong ngoài mấy thị vệ giả làm người hầu, thì chẳng có gì cả.
Liên tưởng đến vẻ mặt hâm mộ của Dục Nhi hôm đó, Phó Tri Ngu dường như hiểu ra cậu bé nghĩ đến điều đó như thế nào.
"Vẫn là Nhung Nhung ngoan, nghe lời, biết không được chạy lung tung." Đinh nương tử lau khô nước trên tay, cúi người nhéo má Nhung Nhung, "Nói đến mới nhớ, sức khỏe Nhung Nhung tốt hơn nhiều rồi, đúng là nhờ phúc của người bạn kia của muội."