Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:25
Lượt xem: 425
Hắn hỏi qua nội thị, được biết thiên tử một mình trở về, bên cạnh không có ai. Triệu Như Chương liền biết Phó Tri Ngu vẫn ở lại Nhạc Châu, chắc hẳn cơn giận của thiên tử lúc này là do chuyện đó mà ra.
Phó Toại Chi vừa nhìn thấy Triệu Như Chương, liền có thể nhớ lại những chuyện ở Nhạc Châu.
Trong cửa truyền ra tiếng đồ vật rơi vỡ, còn có tiếng đao kiếm tuốt vỏ.
Cung nhân đều sợ hãi, trong điện chỉ có bệ hạ và Triệu đại nhân, nhỡ đâu Triệu đại nhân có ý đồ bất lợi với Bệ hạ...
Phương Thụy lập tức sai người phá cửa, bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bệ hạ cầm kiếm, mũi kiếm dí vào cổ họng Triệu đại nhân, trợn mắt nhìn.
Nhất thời Phương Thụy không biết nên giúp ai, ngây người một lúc lập tức nhào tới nắm lấy góc áo thiên tử: "Bệ hạ xin hãy suy nghĩ kỹ!"
Thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, đ.â.m vào mắt Triệu Như Chương đau nhức.
Hắn đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu, định bẩm báo tình hình triều chính trong thời gian qua, kết quả bệ hạ vừa mở miệng đã hỏi hắn có phải đã sớm biết chuyện hoàng tự hay không.
Triệu Như Chương chỉ có thể thành thật trả lời: "Biết ạ." Thậm chí Nhung Nhung lúc mới sinh thể chất yếu, hay ốm vặt, cũng là hắn tìm người hỏi phương thuốc giao cho Phó Tri Ngu.
Nghe vậy, Phó Toại Chi càng thêm tức giận.
Nếu Triệu Như Chương đến Nhạc Châu thêm vài lần, có phải Nhung Nhung sẽ đổi sang gọi hắn là "phụ thân" hay không?
Thị vệ xông vào cũng ngây người tại chỗ, cho đến khi Phó Toại Chi quát: "Còn không mau cút ra ngoài cho trẫm!"
Thành môn cháy, vạ lây cá trong hào, thị vệ lúng túng lui ra ngoài.
Phương Thụy lo lắng khuyên can thiên tử, nhận lấy bảo kiếm tra vào vỏ, thầm nghĩ Triệu đại nhân thật là, không nhắc đến chuyện cần nhắc, lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là bệnh cũ từ hồi ở Ngự Sử Đài, thẳng thắn cũng không phải như vậy chứ.
Nếu là trong việc triều chính thẳng thắn, bệ hạ cùng lắm là lạnh nhạt mấy ngày, cũng sẽ không nổi giận, trong chuyện liên quan đến công chúa lại thẳng thắn như vậy, chẳng phải là đưa đầu vào miệng cọp sao.
Phương Thụy cố ý trì hoãn, đỡ tủ đổ lên, quét mảnh sứ vỡ đi, thu dọn xung quanh xong, lén quan sát sắc mặt thiên tử, xem ra không còn kích động dễ nổi giận như lúc mới vào, lúc này mới từ từ lui ra ngoài.
Chút tâm tư đó của y sớm đã bị hai người nhìn thấu, đợi không còn ai, Phó Toại Chi lạnh lùng hỏi hắn: "Thầy của ngươi dốc lòng dạy dỗ, ngươi chính là báo đáp ông ấy như vậy sao?"
"Thầy cũng là người thấu hiểu." Triệu Như Chương trả lời, "Sẽ hiểu cho vi thần."
Phó Toại Chi dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn Triệu Như Chương ở phía dưới.
Vết thương do bị phạt còn chưa lành hẳn đã bị giao cho một đống việc, xiềng xích trên người còn chưa tháo, trên cổ tay còn có vết m.á.u do bị cọ xát. Nếu Phó Tri Ngu biết Triệu Như Chương bây giờ như vậy, sợ là sẽ cho rằng hắn cố ý làm nhục Triệu Như Chương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-123.html.]
Triệu Như Chương bị thiên tử đánh giá, không nói một lời.
"... Trong thư nàng đều nói gì với ngươi?" Một lúc lâu sau, vẫn là Phó Toại Chi chủ động mở miệng trước.
Triệu Như Chương kinh ngạc một phen, liền nghe thấy thiên tử bổ sung: "Thành thật khai báo."
Triệu Như Chương đáp một tiếng, thành thật nhớ lại nội dung: "Công chúa mỗi lần hồi âm nội dung không nhiều, ban đầu sẽ nói có chút không quen, hai ba lần sau liền không nói nữa, cơ bản mỗi bức thư đều nói cuộc sống rất tốt."
"Không hỏi qua tình hình trong kinh?"
"Có hỏi qua tình hình của Thẩm đại nhân, cũng hỏi qua Tuyên Vương và Tuyên Vương phi, còn có một số người quen cũ."
Phó Toại Chi mấp máy môi, muốn hỏi có nhắc đến hắn không, nhưng lại không thể hạ mình.
Nghĩ lại cũng không có, nàng trốn hắn như trốn hồng thủy mãnh thú, càng không muốn biết hắn sống trong cung như thế nào.
Hắn do dự không quyết, trầm giọng hỏi: "Không nhắc đến trẫm sao?"
Triệu Như Chương đầy vẻ vô tội: "Có nhắc đến."
"Nói gì?" Phó Toại Chi thắp lên tia hy vọng mong manh, nhưng ngay sau đó bị Triệu Như Chương dập tắt.
"Công chúa nói mơ thấy Bệ hạ tìm thấy nàng ấy, cướp mất đứa bé."
Phó Toại Chi nghẹn lời, không muốn tin trong lòng Phó Tri Ngu hắn lại là hình tượng như vậy.
Hắn im lặng không nói, Triệu Như Chương lại tiếp tục: "Lúc đầu công chúa phát hiện mình có thai, nàng ấy không muốn giữ lại đứa bé."
Tim Phó Toại Chi khẽ nhói lên.
"Bệ hạ, hơn một năm đầu, Công chúa ngày đêm sống trong lo sợ, mãi đến mấy tháng gần đây mới yên ổn lại. Vi thần không biết công chúa đã trải qua những gì, có lẽ liên quan đến cuộc sống trong cung cấm."
"Im miệng."
Triệu Như Chương im bặt, bắt gặp tia né tránh và chột dạ thoáng qua trên mặt Thiên tử.
Những lời nói đó như xé toạc sự thật mà Phó Toại Chi không muốn đối mặt. Ban đầu hắn muốn dùng Phó Tri Ngu làm mồi nhử, sau đó lại nhận ra dục vọng chiếm hữu của bản thân, hắn tự cho rằng đã ban cho nàng ấy cuộc sống gấm vóc lụa là, chỉ duy nhất không hỏi Phó Tri Ngu muốn gì, đến nỗi từ ỷ lại biến thành sợ hãi, thậm chí cuối cùng còn tránh hắn như tránh tà.
Triệu Như Chương thức thời không nhắc đến nữa, chuyển sang bẩm báo chuyện triều chính: "Bệ hạ rời kinh mấy ngày nay, người của Ngụy gia có động tĩnh không nhỏ."
Sau khi Thái hậu qua đời, Ngụy gia mất đi chỗ dựa lớn nhất, nhìn thấy những kẻ ngày trước còn xu nịnh, muốn nương nhờ, giờ đây đều lạnh nhạt với bọn họ, người của Ngụy gia không thể ngồi yên được nữa.