Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:42:20
Lượt xem: 453
Phó Tri Ngu bị siết đến mức khó thở, ho khan vài tiếng, Phó Toại Chi buông ra, giữ lấy vai nàng: "Nàng rõ ràng còn tình cảm với ta, nếu không tại sao lại không bỏ con bé?"
Phó Tri Ngu hoàn hồn, gỡ ngón tay hắn ra, từng chữ từng câu nói: "Không phải, trẻ con vô tội, không cần thiết phải vì chuyện của chúng ta mà liên lụy đến con bé."
"Vậy chính là thừa nhận rồi."
Sắc mặt nàng không được tốt, không muốn ở đây dây dưa với Phó Toại Chi nữa.
Nhung Nhung không hiểu chuyện gì, chạy tới nắm lấy góc áo Phó Tri Ngu, ngón tay còn chưa chạm vào vải, đã bị Phó Toại Chi bế lên trước.
"Ngài…” Phó Tri Ngu nhíu mày.
"Có chuyện gì về nhà rồi nói." Phó Toại Chi nhìn Nhung Nhung, khóe miệng bất giác cong lên.
Nghe giọng điệu của hắn, là nhanh chóng thích ứng với thân phận làm phụ thân của mình, giống như đã bắt đầu coi như một nhà ba người.
Phó Tri Ngu không vạch trần hắn trước mặt, hiện tại nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, trong đầu chỉ có một chuyện: Phó Toại Chi biết Nhung Nhung là huyết mạch của thiên tử, có phải sẽ cướp Nhung Nhung khỏi nàng không?
Nàng khẽ thở dài một tiếng, bị Phó Toại Chi nhận ra, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Phó Tri Ngu ngẩng đầu, Nhung Nhung đang túm lấy cổ áo Phó Toại Chi.
Nàng luôn bảo vệ Nhung Nhung, nuôi dưỡng con bé thành đứa trẻ không tim không phổi như vậy.
Phó Toại Chi dường như rất hài lòng với Nhung Nhung như vậy, để mặc con bé làm nhăn cổ áo, còn bảo Phương Thụy lấy ngọc bội ra cho con bé chơi.
Đến trước cửa nhà, Nhung Nhung đã mệt mỏi dựa vào vai Phó Toại Chi ngủ thiếp đi.
Phó Tri Ngu muốn bế con bé qua, Phó Toại Chi nói: "Sẽ đánh thức Nhung Nhung mất."
Phó Tri Ngu do dự một chút, vẫn để hắn vào nhà, cẩn thận đặt cô bé đang ngủ say lên giường.
Hắn vừa vào, không gian dường như chật chội hơn nhiều.
Phó Toại Chi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, cúi người xuống, đem câu hỏi trên đường chưa có đáp án hỏi lại lần nữa: "A Ngu đang nghĩ gì?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu tim đập thình thịch, lùi lại mấy bước, cho đến khi chạm vào bàn, không còn đường lui.
Hơi thở nóng bỏng đan xen, Phó Tri Ngu cổ phủ một lớp mồ hôi mỏng, ngẩng đầu lên một cách bất lực.
Phó Toại Chi khẽ cắn vành tai nàng, thấp giọng nói: "Ta đã mua căn nhà bên cạnh, hay là chuyển đến chỗ ta ở đi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-120.html.]
"Không muốn." Phó Tri Ngu dứt khoát cự tuyệt.
Phó Toại Chi không nản lòng, ôm lấy eo nàng, có chút tâm viên ý mã, che giấu tâm tư của mình: "Nàng gầy đi nhiều, cả ngày chăm sóc Nhung Nhung quá mệt mỏi, để nhũ mẫu chăm sóc con bé, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, lòng bàn tay áp vào eo nàng, từ từ di chuyển lên trên.
Phó Tri Ngu đánh giá thấp sự hoang đường của hắn, chạm vào eo, theo bản năng run rẩy một cái, giống như đang chui vào lòng Phó Toại Chi.
Phó Toại Chi mừng thầm, cho rằng tiểu cô nương chủ động ôm ấp, giơ tay định bế nàng lên.
Trên vai truyền đến cơn đau nhói, Phó Tri Ngu cắn một cái vào vai hắn, Phó Toại Chi khẽ kêu lên đau đớn. Lơ đãng một chút, Phó Tri Ngu đẩy hắn ra cũng dễ dàng.
Hắn lảo đảo vài bước, va chạm nhẹ với đồ đạc.
Phó Tri Ngu đầu tiên là quay đầu nhìn Nhung Nhung, con bé vẫn đang ngủ say trên giường, không bị họ làm phiền.
"Nếu huynh thương ta mệt nhọc, thì ít đến làm phiền ta đi." Phó Toại Chi ở trong phòng, nàng chỉ cảm thấy nhiệt độ đều tăng lên một chút, nóng đến mức phiền muộn, chỉ vào rương hòm ở góc phòng, "Ta nhớ căn nhà bên cạnh khá lớn, huynh mau cho người mang những thứ này đi đi."
Phó Toại Chi thuận theo nhìn sang, váy lụa trâm cài đều chất đống trên rương hòm.
Đồ đã đưa đi rồi, làm gì có đạo lý lấy về, Phó Toại Chi không chịu đồng ý, còn nghĩ sau này phải tặng thêm nhiều đồ vật mà trẻ con thích.
Hắn lớn lên một mình, chỉ có vinh quang ở Đông Cung, không có sự yêu thương của tiên đế và sinh mẫu, cũng không thân thiết với các huynh đệ tỷ muội khác, không biết mùi vị của tình thân là như thế nào. Bất ngờ phát hiện ra thân thế của Nhung Nhung, trên thế gian này, cũng có người thân cùng huyết thống với hắn.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, dường như có dòng nước ấm chảy qua tim.
Nhung Nhung bĩu môi trở mình, hai người lớn trong phòng lập tức im lặng.
Phó Tri Ngu trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hạnh tràn đầy bất mãn. Phó Toại Chi bị nửa đẩy nửa ép ra khỏi phòng, nói: "Ngày mai ta lại đến thăm nàng."
Đi được vài bước, Phó Toại Chi đột nhiên nhớ ra hắn từng nghĩ phong cho Nhung Nhung làm quận chúa, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
May mà hắn chưa nói ra, nếu không làm sao mà kết thúc đây.
Phương Thụy đợi ở cửa, thấy thiên tử mặt mày ủ rũ đi ra, biết ngay công chúa vẫn không muốn để ý đến hắn.
Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của công chúa, cuộc sống bình yên đột nhiên bị phá vỡ, không trực tiếp đuổi người đi cũng là nể mặt thân phận của bệ hạ.
Đáng tiếc là thiên tử dường như vẫn chưa hiểu được điều này.
Lúc này Phương Thụy không rảnh để nói những điều này với thiên tử, hắn có chuyện quan trọng hơn cần bẩm báo với thiên tử.
Phương Thụy thần sắc nghiêm nghị, Phó Toại Chi liếc nhìn căn phòng đóng chặt cửa, thở dài, đi đến căn nhà mới mua bên cạnh.