Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:40
Lượt xem: 1,400
Hà Nguyệt không biết từ đâu đi ra, im lặng lấy lược chải tóc, không hề hỏi Thái tử vừa rồi đã nói gì với nàng.
Hoàng thượng đã gặp hai người, lại thêm Thái y viện và Giang Hoành Viễn bận rộn đến bây giờ, rốt cuộc là mấy bát thuốc kia có tác dụng hay là hồi quang phản chiếu, mọi người trong lòng đều có dự đoán.
Lúc này gọi Thái tử vào Trường Sinh điện, phần lớn là khả năng thứ hai.
Nghĩ đến thành tích chính trị của Thái tử, thật ra cuối cùng mọi chuyện đâu vào đấy, căn bản không cần phải nói nhiều, có thể hoàn thành việc chuyển giao quyền lực mà không cần đao kiếm đổ máu, đối với các đại thần mà nói đã đủ để đối diện với tổ tiên và tiên đế rồi.
Các đại thần trực ban có người ngủ gật, tỉnh dậy vẫn thấy Thiếu khanh Tông Chính tự nghiêm mặt chờ ở đó, liên tưởng đến vị kim chi ngọc diệp vừa được đón về kia mang một nửa dòng m.á.u nhà họ Thẩm, liền lên tiếng an ủi: "Thẩm Thiếu khanh không cần lo lắng, Thái tử đã đích thân đi đón công chúa về cung, cũng sẽ không để bản thân mang tiếng bạc đãi muội muội."
Thẩm Di không tỏ rõ ý kiến: "Đa tạ."
Khi trời vừa hửng sáng, tiếng chuông trong cung vang vọng khắp kinh thành.
Lễ đăng cơ sau đó, Phó Tri Ngu cũng bị các cung nhân dẫn đi lòng vòng, đến khi kết thúc thì đầu óc đã choáng váng.
Hoàng đế qua đời bảy ngày mới được liệm, chuyện đại hành hoàng đế được quàn đã đủ khiến cả hoàng cung bận rộn, huống chi còn có các vương tôn quý tộc và các mệnh phụ đến khóc tang.
Phó Tri Ngu không quen biết ai trong số họ, còn phải chịu đựng ánh mắt dò xét của bọn họ. Đối với vị công chúa mười mấy năm chưa từng gặp mặt, các phu nhân như có vô số câu hỏi muốn hỏi.
Phó Toại Chi dường như đã lường trước được vấn đề này, tuy rằng bản thân bị rất nhiều việc vướng bận, nhưng vẫn phái Phương Thuỵ đến thăm dò vài lần, người khác thấy hắn là thái giám thân cận của hoàng đế, cũng hiểu được địa vị của tiểu công chúa trong cung.
Bên cạnh nàng đang quỳ là trưởng tỷ Phó Uyển Hòa, khóc đến hai mắt đỏ hoe, phải dựa vào phò mã đỡ mới không ngã xuống đất.
Nếu không phải nàng ta định dẫn theo nam sủng trong phủ vào cùng, suýt nữa đã làm ầm ĩ không thể xuống đài được, Phó Tri Ngu thật sự sẽ cho rằng nàng ta và phò mã tình cảm sâu đậm, phu thê hòa thuận.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Phụ hoàng luôn nhân đức khoan dung, không cho phép tổ chức đám tang lớn chắc hẳn cũng là không muốn hao người tốn của." Phó Uyển Hòa vừa khóc vừa nói, một lúc lâu không nghe thấy Phó Tri Ngu phụ họa, ngẩng đầu lên nhìn, thấy nàng đang thất thần nhìn về phía tân đế.
Phó Toại Chi cao lớn tuấn tú, nổi bật hơn hẳn những người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-12.html.]
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Phó Toại Chi nhìn lướt qua, ánh mắt như vô tình lướt qua gương mặt nàng.
Phó Uyển Hòa có chút xấu hổ, liền tìm một chủ đề khác: "Nghe nói tiểu muội hồi cung, là do Hoàng huynh đích thân đi đón?"
Phó Tri Ngu hoàn hồn, gật đầu.
Phó Uyển Hòa ấn ấn vệt nước mắt trên mặt, tựa vào người Phò mã, nói: "Tính tình Hoàng huynh lạnh nhạt lắm, huynh đệ tỷ muội ai cũng sợ huynh ấy, muội vậy mà có thể cùng huynh ấy giao thiệp như huynh muội ruột thịt, thật là kỳ lạ."
Phò mã giảng hòa nói: "Chung quy là cốt nhục tình thâm, nếu công chúa sau này rảnh rỗi, đến phủ chúng ta chơi nhé!"
Phó Uyển Hòa vỗ mạnh lên người hắn một cái, âm thanh lớn đến mức khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn: “Tỷ muội chúng ta đang nói chuyện, chàng xen mồm vào làm gì? Còn nữa, chàng có thể ngồi thẳng lưng lên không, nếu không phải bọn họ không cho Vương Nhị lang vào, ta đâu đến nỗi phải chịu đựng chàng ở đây chứ."
Mặt Phò mã lúc đỏ lúc trắng.
Không cần nghĩ kỹ, Phó Tri Ngu cũng đoán được Vương Nhị lang chính là người bị chặn ở ngoài cung, đến tột cùng là ai chịu đựng ai cũng không nói rõ được. Phó Tri Ngu cảm thấy Phò mã có chút đáng thương, khẽ ho khan vài tiếng, nhắc nhở nàng ta: "Hoàng tỷ ở đây vẫn còn nhiều người ngoài nhìn đấy."
Phò mã có chút cảm kích tiểu công chúa giải vây cho mình.
Phó Uyển Hòa liếc nhìn xung quanh, mọi người không muốn đắc tội vị công chúa tính tình thất thường này, đều đồng loạt quay đầu tiếp tục chủ đề dang dở, giả vờ như vừa rồi chưa nhìn thấy gì cả.
"Muội còn tốt bụng nói đỡ cho hắn, quả nhiên là tiểu cô nương chưa xuất giá."
Phó Uyển Hòa lắc lắc cây quạt quý nữ trong tay, thầm nghĩ quả nhiên là lớn lên ở đạo quán, trong đầu tiểu muội chắc chắn bị nữ quan nhồi nhét đầy những lý lẽ cổ hủ, nhịn không được muốn lấy thân phận nữ tử đã xuất giá mà nói cho nàng ta nghe.
"Muội là con gái của phụ hoàng, tự nhiên có vô số nam nhi nguyện ý lấy lòng muội, nam nhân đều có thể tam thê tứ thiếp, ta nuôi dưỡng vài nam sủng thì đã sao? Nếu không có ta, không biết bao nhiêu người trong số họ phải lang thang đầu đường xó chợ, ta cho họ nơi ở che mưa che nắng, ăn uống không lo, còn giúp họ gánh chịu sự chỉ trích của ngự sử, trên trời rơi xuống bánh có nhân cũng không có chuyện tốt như vậy đâu."
Phó Tri Ngu nghe đến ngây người.
"Lại dạy dỗ những tà thuyết gì vậy?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Phó Uyển Hòa lập tức quỳ ngay ngắn, bắt đầu một lòng một dạ cầu phúc cho tiên đế.