Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:51
Lượt xem: 450
"Ta đến hỏi xem nàng đã suy nghĩ thế nào?"
Lông mi tiểu cô nương khẽ run rẩy, giống như cánh bướm trong gió.
Phía sau truyền đến tiếng cười của đám trẻ, Phó Toại Chi cúi đầu liền có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của nàng, ngẩng đầu liếc mắt lạnh lùng về phía học đường, lập tức khiến đám trẻ sợ hãi im bặt, không dám đùa giỡn nữa.
Phó Tri Ngu bối rối, không chú ý đến ánh mắt cong cong của hắn, đẩy hắn ra ngoài: "Đợi tan học rồi nói chuyện này. Ngài đừng đứng ở đây, trẻ con rất dễ bị phân tâm."
Đuổi Phó Toại Chi đi, đám trẻ lại yên tĩnh trở lại, ngoan ngoãn nghe nàng đọc sách.
Lần này lại đổi thành Phó Tri Ngu mất tập trung, nhân lúc bọn trẻ cúi đầu viết chữ, thỉnh thoảng lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Bóng người quen thuộc quả nhiên không còn ở đó nữa, bất giác khiến nàng cảm thấy có chút mất mát.
Còn một lúc nữa Phó Tri Ngu mới tan học, Phó Toại Chi đi xa vài bước, định tìm một chỗ ngồi, lại nghe thấy Phương Thụy "ơ" lên một tiếng. Nhung Nhung đang hái hoa chơi ở dưới gốc cây cách đó không xa.
Hắn nhớ Phó Tri Ngu cũng thích hoa dại cỏ dại, sinh con gái đúng là giống hệt nàng.
Nhung Nhung nhận ra hắn là thúc thúc mấy ngày trước cùng mẫu thân trở về, không trốn tránh hắn, còn nhét bông hoa trong tay vào tay hắn, hoàn toàn không sợ người lạ.
Phó Toại Chi hơi sững người, nghĩ thầm dù sao cũng phải đợi Phó Tri Ngu, chi bằng nhân tiện moi chút tin tức từ miệng cô bé này.
Hắn bế Nhung Nhung lên, đặt con bé ngồi ở hàng chè bên cạnh, hỏi con bé có muốn ăn chè không.
Trong lòng Nhung Nhung rất muốn, nhưng mẫu thân đã dặn không được tùy tiện ăn đồ người lạ cho, cũng không được đi theo người lạ, đành phải nhịn cơn thèm mà lắc đầu.
"Ta không phải người lạ, ta là..." Phó Toại Chi nhất thời cứng họng, "... là người quen của mẫu thân con."
Hắn nói lời này, mặt có chút nóng lên.
Phương Thụy mang nước đường lên, mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn trong khoang mũi Nhung Nhung, con bé liều mạng ngửi mùi thơm.
Ra ngoài, nếu Phương Thụy đứng đó sẽ quá phô trương, Phó Toại Chi chỉ vào bàn ý bảo hắn ngồi xuống ăn.
Chè đậu xanh thanh mát giải nhiệt, Phương Thụy thấy Nhung Nhung nhìn chằm chằm vào bát của mình, lại nhìn ánh mắt của chủ tử, hiểu ý, ăn rất say sưa, hận không thể cho Nhung Nhung biết đây là loại chè ngon nhất thiên hạ.
Chút tự chủ ít ỏi của Nhung Nhung sụp đổ hoàn toàn trước món ăn, cuối cùng không nhịn được níu lấy tay áo Phó Toại Chi, giọng nói non nớt gọi hắn: "Thúc thúc..."
Con bé chớp mắt, dáng vẻ giống hệt Phó Tri Ngu.
Ăn được chè như ý nguyện, Phó Toại Chi nhân tiện hỏi thăm chuyện của Phó Tri Ngu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-119.html.]
Nhung Nhung tâm tư đơn thuần, hỏi một câu trả lời một câu, biết được gần đây trong nhà có nhiều đồ ăn ngon như vậy đều là do thúc thúc trước mặt mua, mắt liền sáng lên.
Cảm giác nghi hoặc bao trùm trong lòng Phó Toại Chi càng lúc càng nặng, tại sao hắn lại cảm thấy Nhung Nhung quen mắt? Không chỉ là do đôi mắt giống Phó Tri Ngu, mà là lông mày, mũi, miệng của Nhung Nhung, nhìn đều...
Tim nhảy dựng lên, Phó Toại Chi có một suy đoán táo bạo.
"Ngươi xem, Nhung Nhung giống ai?" Hắn hỏi Phương Thụy.
Phương Thụy nghe vậy cũng quan sát Nhung Nhung, sắc mặt càng lúc càng kỳ quái, liếc mắt nhìn về phía thiên tử, run giọng nói: "Cảm thấy có chút giống ngài..."
Có vài phần bóng dáng của thiên tử.
Nửa câu sau y không dám nói, sợ không hợp ý thánh thượng, xúc phạm thiên nhan.
Sương mù trong lòng Phó Toại Chi đột nhiên tan biến, hắn luôn cảm thấy Nhung Nhung có một cảm giác thân thiết quen thuộc, ban đầu cho rằng là do con bé giống Phó Tri Ngu, thực ra không phải, là vì Nhung Nhung giống hắn!
Nhung Nhung ăn xong, lấy chiếc khăn mẫu thân đưa cho lau miệng, vừa lau vừa hỏi hắn: "Thúc thúc, thúc nói thúc là người quen của mẫu thân con, vậy thúc có biết phụ thân con đi đâu rồi không?"
Con bé không hiểu người quen cụ thể là có ý gì, chỉ biết có những thúc thúc xa lạ để lấy lòng mẫu thân, thỉnh thoảng sẽ nói những lời này, bị Nhung Nhung hiểu sai thành bạn của mẫu thân.
Phó Toại Chi bị một đứa trẻ hai tuổi hỏi đến á khẩu không trả lời được, khó khăn đáp: "Mẫu thân không nói với con sao?"
"Mẫu thân nói phụ thân con đã c.h.ế.t rồi, bảo con đừng nhớ nhung nữa."
Phương Thụy sợ đến mức cầm không chắc thìa, lén quan sát sắc mặt thiên tử.
Nào có ai dám nguyền rủa hoàng đế chết!
"Phụ thân con chưa chết." Phó Toại Chi nghiêm túc xụ mặt, đang định dạy dỗ Nhung Nhung những lời này không thể nói lung tung, Phó Tri Ngu đã tan học, đi về phía bên này.
Nhìn thấy Nhung Nhung cười tủm tỉm với Phó Toại Chi, tâm trạng Phó Tri Ngu phức tạp.
Nhung Nhung liếc thấy mẫu thân, lập tức quên mất thúc thúc mới quen, chuyển sang bám lấy Phó Tri Ngu.
Nàng nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc bát không, vỗ lưng Nhung Nhung, bảo con bé ra chơi bên cạnh một lát.
"Ta nghĩ kỹ rồi, ta..." Phó Tri Ngu do dự mở miệng, bị Phó Toại Chi ngắt lời.
"Nhung Nhung là con của ta, đúng không?" Hắn giọng điệu chắc chắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, thu hết vẻ kinh ngạc của Phó Tri Ngu vào trong mắt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn nói quá đột ngột, Phó Tri Ngu còn chưa nghĩ ra cách chống chế, ngây ra tại chỗ.
Phó Toại Chi ôm chặt lấy nàng, giọng nói hơi run rẩy: "Nàng cố ý không nói cho ta, có phải là muốn ta tức c.h.ế.t không? Trước đây ta còn hiểu lầm Nhung Nhung là con của nam nhân khác..."