Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:49
Lượt xem: 371

Hắn nói thêm: "Tiện thể vi phục xuất tuần, thăm dò dân tình, nói như vậy, A Ngu có hài lòng không?"

Miệng lưỡi trơn tru.

Phó Tri Ngu nghĩ thầm.

"Chuyện của huyện lệnh ta tự sẽ xử lý, hôm đó không phải là ta cố ý."

Phó Tri Ngu không ngờ hắn sẽ chủ động giải thích, quay mặt đi hừ một tiếng, giống như móng vuốt mèo con nhẹ nhàng cào vào tim Phó Toại Chi, khiến toàn thân hắn mềm nhũn.

"Ngài gán cho Triệu Như Chương tội danh gì?" Phó Tri Ngu hỏi.

Chắc không phải là thả nàng chạy mất chứ, trong mắt người ngoài nàng đã c.h.ế.t rồi.

"Vẫn chưa nghĩ ra." Phó Toại Chi cười tủm tỉm nhìn nàng.

Phó Tri Ngu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới thốt ra được vài chữ "đồ vô lại". Gương mặt Phó Toại Chi đột nhiên phóng đại trước mắt, hắn cúi sát lại, hơi thở ấm áp phả vào má nàng, Phó Tri Ngu đột nhiên mở to mắt muốn lùi lại, bị hắn nâng cằm, đầu ngón tay lau đi vết nước sốt dính trên khóe môi.

Chậm rãi lấy khăn bông lau tay, Phó Toại Chi hứng thú nói: "Sợ ta g.i.ế.c hắn đến vậy sao?"

"Nàng theo ta về, ta sẽ tha cho hắn một mạng."

Phó Tri Ngu đôi môi đỏ mọng khẽ mở, suýt chút nữa đã thốt lên từ chối, nghĩ đến Triệu Như Chương vẫn còn trong tay hắn, lại nuốt lời nói vào trong.

"Nàng không cần lập tức trả lời ta." Phó Toại Chi tỏ vẻ thản nhiên, khiến nàng cảm thấy mình giống như bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay. Hắn luôn có thể đoán ra tâm tư của nàng, biết nàng quan tâm đến điều gì, ép buộc nàng đồng ý trao đổi điều kiện.

Tầng ba đều đã được dọn trống, chỉ có sảnh lớn ở tầng một còn vài vị khách, đột nhiên nhìn thấy một tiểu nương tử xinh đẹp vén váy đi xuống lầu, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Phó Toại Chi cau mày, nhanh chóng đi theo. Bị ánh mắt lạnh lùng quét qua, mọi người đều vội vàng né tránh, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Bên ngoài ánh nắng tươi đẹp, người qua kẻ lại, Phó Tri Ngu đã có thể coi như không nhìn thấy người xung quanh, còn Phó Toại Chi vẫn chưa quen.

Chỉ cần là nam nhân qua lại đều liếc nhìn Phó Tri Ngu một cái, cũng đủ khiến hắn khó chịu.

Eo đột nhiên bị siết chặt, Phó Tri Ngu bị ôm vào lòng hắn, Phó Toại Chi khó chịu nói: "Ta đưa nàng về."

Phó Tri Ngu im lặng trợn mắt nhìn hắn. Người qua đường vòng qua họ, bớt đi nhiều ánh mắt soi mói, nhưng ánh mắt nóng bỏng trên đỉnh đầu vẫn không rời khỏi nàng.

Xa xa Nhung Nhung đã nhìn thấy bóng dáng nàng, ném viên đá trong tay xuống, lảo đảo đôi chân ngắn đi ra ngoài cửa.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Dục Nhi vội vàng đặt sách xuống đi theo, nhìn thấy Phó Toại Chi liền khựng lại, nhìn chằm chằm hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-118.html.]

Phó Toại Chi nhận thấy ánh mắt dò xét và địch ý của cậu bé, không định so đo với một đứa trẻ, miễn cưỡng buông tay đang ôm Phó Tri Ngu ra.

Giây tiếp theo, Nhung Nhung nhào vào lòng Phó Tri Ngu, miệng lúng búng gọi "mẫu thân".

Đôi mắt của Nhung Nhung giống hệt như đúc ra từ một khuôn với Phó Tri Ngu, đôi mắt to tròn như quả nho đảo qua đảo lại, nhất thời dập tắt chút khó chịu trong lòng Phó Toại Chi.

Nhung Nhung nhe răng cười với hắn, Phó Toại Chi chợt cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó, còn chưa kịp nhìn kỹ, Phó Tri Ngu đã che mắt Nhung Nhung bế con bé vào trong, Dục Nhi không chút do dự đóng cửa lại, nhốt Phó Toại Chi ở ngoài cửa.

Phương Thụy vẫn luôn đứng đợi ở không xa, lúc này mới tiến lại gần, lo lắng nói: "Bệ hạ, có cần mỗi ngày đưa đồ đến nữa không?"

Công chúa có vẻ không muốn nói chuyện với bệ hạ, mỗi ngày ba bữa cơm và y phục đưa đến như nước chảy, cũng không thấy nàng mặc qua, bỏ bê triều chính chạy đến Nhạc Châu, thật sự có ổn không?

Phó Toại Chi nhìn chằm chằm vào cánh cửa viện một lúc lâu, nói: "Tiếp tục đưa."

Nàng còn lo lắng cho sự an nguy của Triệu Như Chương, ắt sẽ biết chừng mực.

Phó Toại Chi tự cho rằng cho nàng thời gian suy nghĩ kỹ càng, không ngờ liên tiếp ba ngày đều không có động tĩnh gì.

Hắn hỏi mấy tên hạ nhân được thuê đưa đồ ăn mỗi ngày xem có để lại lời nhắn gì không, đám hạ nhân đều nói Thẩm nương tử nhận đồ xong liền đóng cửa, một câu cũng không nói với bọn họ.

Đợi ba ngày, Phó Toại Chi có chút ngồi không yên, lấy cớ đi dạo tiêu cơm.

Phương Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò những người khác không được đi theo.

Thời tiết dần nóng lên, cửa sổ của trường học nhỏ đều mở ra cho thông gió, Phó Toại Chi có thể thu hết dáng vẻ dạy học của nàng vào trong mắt.

Nụ cười của tiểu cô nương dịu dàng uyển chuyển, khẽ cúi đầu, để lộ chiếc cổ thon thả.

Nếu không có một đám trẻ con vây quanh nàng thì tốt rồi.

Hắn dáng người cao lớn, đứng ngoài cửa sổ rất dễ thấy, có một đứa trẻ phát hiện ra hắn, không ngừng nhìn ra ngoài, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác.

Phó Tri Ngu nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phó Toại Chi đứng ở đó.

Tiểu cô nương khép trang sách lại, đi về phía hắn.

Vừa nãy còn cười nói vui vẻ với đám trẻ, đến trước mặt hắn, nét mặt lại lạnh lùng nhàn nhạt.

Phó Toại Chi bực bội: "Sao nàng đối với ta lại không có nổi một nụ cười thế?"

Phó Tri Ngu hít sâu một hơi, thầm nghĩ đám trẻ con vẫn còn ở phía sau nhìn, miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Ngài đến đây làm gì?"

Loading...