Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:47
Lượt xem: 375

Đám hạ nhân nghe xong mừng rỡ, biết mình gặp được chủ nhân giàu có, liên tục đồng ý.

Ăn cơm xong, Phó Tri Ngu lo lắng đề phòng, sợ Phó Toại Chi còn có cách gì giày vò bọn họ.

Đợi đến đêm khuya thanh vắng, nàng dỗ Nhung Nhung tắm rửa đi ngủ, còn không quên đóng chặt cửa sổ.

Sáng sớm hôm sau, nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Phó Tri Ngu mở cửa, lại nhìn thấy đám hạ nhân hôm qua, không nhịn được nhíu mày: "Lại là các ngươi?"

Đám hạ nhân cười hề hề: "Bọn tiểu nhân đến đưa bữa sáng."

Thành thạo đặt lên bàn ăn, bọn họ quay đầu rời đi.

Đinh nương tử ngửi thấy mùi thơm đi tới, nhìn trên bàn lại bày đầy bánh trái, cái nào cũng tinh xảo vô cùng.

Liên tiếp bữa trưa và bữa tối, đám hạ nhân đều đúng giờ mang đến.

Dục Nhi và Nhung Nhung ăn đến mức bụng tròn vo, Phó Tri Ngu trong lòng tức giận nhưng không thể phát tác trước mặt bọn trẻ.

Phó Toại Chi không xuất hiện nữa, nhưng trong nhà thường xuyên có người mang váy áo trang sức đến, chất đống trên rương hòm của nàng.

Liên tục mấy ngày đều như vậy, Phó Tri Ngu không thể nhịn được nữa, nhân lúc đám hạ nhân đến đưa cơm, hỏi bọn họ người ở đâu.

Đám hạ nhân khai thật, nàng cơm trưa cũng không ăn, trực tiếp đến tửu lâu nơi Phó Toại Chi đang ở.

Phương Thụy đang hầu hạ thiên tử dùng bữa, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, một lát sau tiểu tư hỏi có thể cho Thẩm nương tử vào không.

Phó Toại Chi mí mắt giật lên, thản nhiên nói: "Để nàng ấy vào."

Phương Thụy đặt đũa xuống, vừa vặn lướt qua Phó Tri Ngu.

Nàng nhìn Phó Toại Chi đang ngồi trước bàn thong thả uống rượu, giận không chỗ phát tiết.

Phó Toại Chi nhàn nhã thưởng thức dáng vẻ tức giận của nàng.

Dung mạo nàng gần như không thay đổi, tính tình lại thay đổi không ít, ngược lại càng khiến Phó Toại Chi muốn trêu chọc nàng, xem nàng có thể có phản ứng thú vị gì.

"Sao nàng không mặc váy áo ta tặng?" Hắn nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.

"Ngài im miệng!" Phó Tri Ngu tức giận, "Khối người tặng ta váy áo trang sức, ta không thèm đồ của ngài."

Nụ cười bên môi Phó Toại Chi càng sâu: "Ta đã cho người điều tra rõ ràng rồi, người tặng quà cho nàng không ít, nhưng nàng chưa từng nhận một món nào, đúng không?"

Kết quả bẩm báo khiến tâm trạng Phó Toại Chi rất tốt, mấy ngày nay hắn nghĩ, nếu Phó Tri Ngu nguyện ý hồi tâm chuyển ý, hắn phong cho cô bé kia làm quận chúa cũng không phải không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-117.html.]

Nhưng tất cả phải đợi Phó Tri Ngu chịu mở miệng mới được.

Hắn kéo ghế ra, muốn ôm eo Phó Tri Ngu, bị nàng tránh ra.

Sắc mặt Phó Toại Chi hơi trầm xuống, không nổi giận, làm bộ không thèm để ý nói: "Nàng không muốn nghe xem hai năm nay kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao?"

Phó Tri Ngu quay mặt đi: "Ta không quan tâm."

"Sống c.h.ế.t của Triệu Như Chương cũng không quan tâm?"

Phó Tri Ngu đột nhiên ngẩng đầu, dường như đang do dự.

Phó Toại Chi nở nụ cười: "Hai người vẫn luôn trao đổi thư từ." Người của hắn không tìm thấy thư từ trong nhà Triệu Như Chương, với hiểu biết của Phó Toại Chi về y, Triệu Như Chương chắc chắn đã tiêu hủy thư từ ngay lúc đó, chính là để đề phòng một ngày nào đó rơi vào tay người khác.

Phó Tri Ngu không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện ở kinh thành, sinh phụ của nàng, cung nhân trước kia của nàng, còn có nơi ở của Niệm Niệm, Triệu Như Chương đều đã viết thư trả lời nàng, vì vậy Phó Tri Ngu mới có thể yên ổn sống ở Nhạc Châu.

Thái độ lạnh nhạt của nàng tan biến khi nghe đến tên Triệu Như Chương, trên mặt chỉ còn vẻ lo lắng và sốt ruột không che giấu được.

Phó Toại Chi đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c nhói đau.

Sao nàng không hỏi xem hơn hai năm nay, hắn sống thế nào?

"Ngài ấy thế nào rồi?" Phó Tri Ngu hỏi.

Phó Toại Chi hỏi ngược lại nàng: "Tội khi quân nên xử thế nào?"

Phó Tri Ngu nghẹn lời, nhẹ nhàng cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Là ta ép ngài ấy làm như vậy, không liên quan gì đến ngài ấy."

Phó Toại Chi không trả lời nàng, ý bảo nàng ngồi xuống: "Ăn cơm xong rồi nói, thức ăn sắp nguội hết rồi."

Trên bàn đầy ắp thức ăn, Phó Toại Chi không ngừng gắp thức ăn cho nàng, Phó Tri Ngu ăn mà chẳng biết mùi vị gì, mấy lần định mở miệng hỏi han, đều bị hắn chuyển chủ đề ngăn lại.

Hai người mang tâm sự riêng, bữa cơm diễn ra trong bầu không khí căng thẳng.

Phó Toại Chi có chút nhớ nhung dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn trước kia của nàng, lại cảm thấy Phó Tri Ngu bướng bỉnh trước mắt mới là dáng vẻ vốn, sinh động linh hoạt.

Lần đầu tiên hắn gặp Phó Tri Ngu, nàng cũng có dáng vẻ như vậy.

Ban đầu Phó Tri Ngu đầu óc rối bời, nhưng nàng không còn là cô nương chỉ biết khóc lóc cầu xin hắn, cái gì cũng không hiểu như trước kia.

Đã tìm thấy nàng, nếu Phó Toại Chi thật sự muốn dùng thủ đoạn, hoàn toàn có thể trực tiếp bắt nàng về, sao lại còn ở đây quan tâm chuyện cơm nước hằng ngày của nàng, dùng Triệu Như Chương để uy h.i.ế.p nàng, chẳng khác nào thừa nhận hắn cảm thấy Triệu Như Chương rất quan trọng trong lòng nàng, chắc chắn là dùng để khống chế nàng.

"Mấy ngày rồi, ngài không về hoàng thành, còn ở lại Nhạc Châu làm gì?" Phó Tri Ngu bực bội gạt đũa của hắn ra.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Đến tìm nàng." Phó Toại Chi thẳng thắn nói, khiến nàng trở tay không kịp.

Loading...