Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:46
Lượt xem: 407
Vị quý nhân từ kinh thành kia có lai lịch gì? Sao lại để mắt tới Yên nương?
Bà ta biết vẻ đẹp của Yên nương sẽ thu hút ong bướm, nhưng hơn hai năm nay sống cũng coi như bình an vô sự, sao đột nhiên lại xuất hiện một quý nhân.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Huyện lệnh và Đinh nương tử ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng nữ tử từ từ lui ra khỏi phòng.
Đợi Dục Nhi và Nhung Nhung trở về bên cạnh Đinh nương tử, Phó Toại Chi lại khuyên nàng: "Bỏ trâm xuống, đừng làm mình bị thương."
Phó Tri Ngu quay đầu lại, xác nhận Dục Nhi và Nhung Nhung đều bình an vô sự, mới nghe lời bỏ trâm xuống.
Huyện lệnh thấy sắc mặt quý nhân không được tốt, nhìn lại dáng vẻ của nữ nữ, sợ là chuyện không thành.
Phó Tri Ngu không cho hắn đi theo, Phó Toại Chi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nàng vén váy, nhanh chóng trở về bên cạnh Đinh nương tử.
Trên tay Dục Nhi bị xước hai vết, nói là lúc bảo vệ muội muội bị.
Nhung Nhung còn nhỏ, bị giày vò như vậy, lúc được bế ra đã ngủ rồi.
Hai đứa trẻ đều bình an vô sự, Phó Tri Ngu mới yên tâm.
Đinh nương tử ngẩng đầu đánh giá nàng, kiểu tóc của Yên nương hơi rối, tóc mai xõa xuống hai bên má, mí mắt hơi sưng, rõ ràng là đã khóc. Nàng ấy nhìn thấy trên cổ tay và cổ của Yên nương đều có vết đỏ, sợ hãi hạ giọng hỏi: "Hắn cưỡng bức muội sao?"
"Không có." Phó Tri Ngu đè nén uất ức, cắn môi, "Chúng ta về rồi nói."
Đinh nương tử gật đầu.
Bóng lưng của tiểu cô nương dần dần đi xa, Phó Toại Chi mới đi xuống lầu.
Huyện lệnh nhìn thấy dấu tay năm ngón trên mặt hắn, sợ đến mức hồn bay phách lạc: "Nàng ta lại làm ngài bị thương?!"
Phó Toại Chi lạnh lùng liếc hắn, Huyện lệnh lập tức ngậm miệng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Đây là chủ ý ngươi nghĩ ra?" Phó Toại Chi cười như không cười, hắn cũng lười để ý, phẩy tay áo rời đi.
Ánh mắt hắn lướt qua, uy áp trong mắt thật đáng sợ, Huyện lệnh cảm thấy cổ mình lạnh buốt, suýt chút nữa đã sợ đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Về đến nhà, Nhung Nhung được đặt lên giường nhỏ, Phó Tri Ngu tìm thuốc bột, bôi thuốc cho Dục Nhi.
Chỉ là trầy da xước thịt, nhưng Phó Tri Ngu lại vô cùng áy náy.
Nếu không phải tại nàng, cũng sẽ không liên lụy đến Đinh nương tử và Dục Nhi. Với tính khí của Phó Toại Chi, chẳng khác nào đặt bọn họ vào đầu sóng ngọn gió.
Đinh nương tử bất an hỏi: "Yên nương, muội quen hắn?"
Nhìn dáng vẻ đối đầu của bọn họ, dường như là quen biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-116.html.]
"Hắn chính là... Người tình lang mà ta nói..." Phó Tri Ngu xấu hổ cúi đầu, "Ta không biết sao hắn lại tìm tới đây..."
Đinh nương tử hít một hơi khí lạnh: "Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn hẳn đã cưới thê sinh con rồi mới phải, sao còn dây dưa không rõ?"
"Ta không biết." Phó Tri Ngu tâm trạng phức tạp, "Có lẽ là cảm thấy ta bỏ trốn khiến hắn mất mặt, nên đặc biệt đến trả thù ta."
Nàng nhìn về phía Nhung Nhung, cô bé ngủ say sưa, hoàn toàn không biết chuyện kinh tâm động phách vừa xảy ra.
Nhung Nhung thừa hưởng đôi mắt hạnh của nàng, nhưng mũi và miệng đều giống Phó Toại Chi. Chỉ là đứa trẻ còn nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Phó Toại Chi chắc cũng không nghĩ Nhung Nhung là con hắn, cũng không nhìn kỹ.
Nếu hắn biết Nhung Nhung là huyết mạch hoàng gia, có khi nào sẽ cướp đứa bé đi không?
Phó Tri Ngu không dám nghĩ sâu xa, nhưng Phó Toại Chi sớm muộn cũng sẽ biết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hắn vừa rồi còn nhắc đến Triệu Như Chương, hắn có phải...
Sắc mặt Phó Tri Ngu trắng bệch, Đinh nương tử lo lắng hỏi nàng có cần mời lang trung đến xem không.
"Muội nghỉ ngơi một lát là được." Phó Tri Ngu không muốn kéo bọn họ vào, miễn cưỡng cong khóe môi.
Bụng Dục Nhi kêu mấy tiếng, Đinh nương tử mới sực nhớ ra chưa nấu cơm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có người cung kính gọi một tiếng "Thẩm nương tử".
Do dự một lát, Phó Tri Ngu vẫn đứng dậy mở cửa.
Điều bất ngờ là, có mấy tên hạ nhân đi vào, ai nấy đều xách hộp đồ ăn, hỏi: "Người là Thẩm nương tử phải không, có vị quý khách bảo chúng tôi mang đồ đến đây, người xem nên để ở phòng nào?"
Phó Tri Ngu vẫn ngơ ngác, tên hạ nhân cầm đầu mở nắp hộp đồ ăn ra một khe hở, mùi thơm của thức ăn theo khe hở bay ra: "Đều là món tủ của quán."
Không cần nghĩ cũng biết là thủ đoạn của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu nén giận, bảo bọn họ đặt lên bàn ăn.
Lỉnh kỉnh bày đầy cả bàn, ngay cả bát đũa của bọn họ cũng không có chỗ để.
Dục Nhi chưa bao giờ thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, thèm đến chảy nước miếng, nghe Phó Tri Ngu bảo ăn trước đi, lập tức cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Đinh nương tử đoán là người kia sai người mang đến, càng thêm nghi ngờ quan hệ giữa hắn và Yên nương.
Đám hạ nhân quay về báo cáo, Phó Toại Chi hỏi: "Nàng ấy nhận rồi?"
"Đều nhận rồi." Tên hạ nhân đáp.
"Phản ứng của nàng ấy thế nào?"
Tên hạ nhân nhớ lại một lúc, nói: "Hình như... không vui lắm?"
Phương Thụy vội vàng an ủi hắn: "Nhận rồi tức là công... Thẩm nương tử nguyện ý nhận ý tốt của ngài, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu."
"Cũng đúng." Phó Toại Chi trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hừ nhẹ một tiếng, dặn dò đám hạ nhân, "Sau này mỗi ngày ba bữa đều mang đến cho bọn họ, nàng ấy hỏi gì các ngươi cứ trả lời, bảo các ngươi làm gì thì làm nấy."