Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:44
Lượt xem: 455

Thoát ra trong nháy mắt, Phó Tri Ngu dùng sức đẩy cửa, đầu ngón tay vừa chạm vào cánh cửa, đã bị Phó Toại Chi ôm eo kéo về phía sau bình phong.

"Hai năm không gặp, nàng lại lo lắng cho con trước, là nghiệt chủng của tên dã nam nhân nào? Triệu Như Chương?" Phó Toại Chi mặc kệ nàng giãy giụa, thành thạo rút dây lưng trên váy nàng, trói hai cổ tay đè lên giường.

Phó Tri Ngu bị những lời lẽ thô tục của hắn làm cho đỏ hoe cả mắt: "Ngài đừng nói bậy!"

"Còn biết bảo vệ tình lang của nàng?" Ánh mắt Phó Toại Chi tràn đầy lệ khí, giữ chặt bắp chân đang ngọ nguậy của nàng, "Đúng là một màn kịch hay về tình chàng ý thiếp."

Ngón tay đã đặt trên cổ Phó Tri Ngu, dần dần siết chặt, mạch m.á.u dưới lòng bàn tay hắn đập yếu ớt.

Trên đường đi, Phó Toại Chi đã nghĩ ra nhiều cách để ép hỏi nàng, mà Phó Tri Ngu lúc này đang nằm dưới thân hắn, nhìn đôi mắt mờ sương của nàng, Phó Toại Chi đột nhiên không nỡ xuống tay.

Phó Tri Ngu có chút khó thở, cổ tay bị dây buộc cọ ra vết đỏ, nước mắt lưng tròng, theo khóe mắt rơi xuống tóc mai.

Niềm vui khi tìm lại được nàng đã xua tan cơn giận của hắn, đợi đến khi hắn phản ứng lại, đã vô thức buông tay ra.

Phó Tri Ngu ho khan, dây buộc trên tay đã được hắn cởi ra. Phó Toại Chi nắm lấy cổ tay nàng, từ từ nhíu mày.

Hơn hai năm qua, trên tay nàng có thêm vài vết sẹo do tê cóng để lại, trông có chút nổi bật trên làn da trắng nõn.

Phó Tri Ngu bị nhìn đến mức rợn tóc gáy, muốn rút tay về, lại bị hắn giữ chặt.

"Nàng đã tháo vòng tay rồi." Phó Toại Chi nói.

Phó Tri Ngu ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Ta bán rồi."

Ánh mắt Phó Toại Chi dò xét qua lại trên mặt nàng, cười nhạo: "Nàng lại gạt ta."

Hắn chắc chắn Phó Tri Ngu không bán chiếc vòng tay đó, mấy viên đá quý kia có giá trị không nhỏ, nếu nàng bán rồi thì chắc chắn không thể sống khổ sở, mặc váy áo đơn giản như vậy.

Gỡ bỏ trâm cài và phấn son, dáng vẻ mộc mạc của nàng vẫn thanh tú.

Lúc nãy giãy giụa làm rối loạn cổ áo, Phó Tri Ngu chú ý đến ánh mắt của hắn, cúi đầu phát hiện lộ ra da thịt trước ngực, không nhịn được lườm hắn một cái, kéo cổ áo lên định rời khỏi giường.

"Nàng dám rời đi một bước, ta lập tức cho người g.i.ế.c bọn họ." Ánh mắt Phó Toại Chi nóng rực.

Phó Tri Ngu dừng lại, tức giận nhìn hắn: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào? Ngài muốn g.i.ế.c ta thì ra tay ngay đi, đừng lấy người bên cạnh ta ra uy hiếp."

Phó Toại Chi ôm lấy nàng, lồng n.g.ự.c hơi rung lên theo lời nói của hắn: "A Ngu, ta muốn nàng nói thật, trong hai năm nay nàng có người nam nhân khác không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-115.html.]

Phó Tri Ngu tức giận bật cười: "Ngài không cho người đi điều tra sao?"

"Người khác nói ta đều không tin, ta muốn nghe nàng nói." Phó Toại Chi nhìn chằm chằm nàng, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên nét mặt.

Phó Tri Ngu nhếch môi: "Nhiều lắm, bà mối sắp đạp đổ cả ngưỡng cửa nhà ta rồi."

Sắc mặt Phó Toại Chi trở nên khó coi, nàng giả vờ bỏ qua, tiếp tục nói: "Thiên hạ nhiều nam nhân như vậy, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, dựa vào đâu ta không thể chọn người khác?"

Vừa dứt lời, váy áo liền lỏng ra, Phó Toại Chi thậm chí không hỏi thêm, trực tiếp cởi đai lưng của nàng.

Hắn biết Phó Tri Ngu cố ý nói những lời này để chọc tức hắn, cho dù như vậy, hắn vẫn mắc câu, lòng ghen tuông dâng lên gấp bội.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Ngài làm gì!" Phó Tri Ngu hoảng sợ, vô thức tát hắn một cái.

Năm ngón tay rơi trên mặt hắn, âm thanh giòn giã khiến cả hai đều sững sờ.

Nhân lúc hắn ngây người, Phó Tri Ngu nhanh chóng buộc lại đai váy nhảy xuống giường.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Phó Toại Chi hiện rõ dấu tay năm ngón, khiến Phó Tri Ngu sợ hãi. Hắn từ từ tiến lại gần, Phó Tri Ngu lùi lại, cho đến khi thắt lưng chạm vào bàn.

Trong lúc hoảng loạn, nàng rút trâm cài tóc trên đầu, nhắm vào cổ họng mình: "Ngài đừng qua đây!"

Đồng tử Phó Toại Chi co rút, dừng bước: "Bỏ trâm xuống."

Phó Tri Ngu lắc đầu, cây trâm này là nàng cố ý cài lên trước khi ra ngoài, sợ có người làm chuyện bất chính với mình, không ngờ lại dùng đến thật.

"Ngài trả Dục Nhi và Nhung Nhung lại cho ta." Nàng lộ ra vẻ hoảng sợ như nai con, "Thả chúng ta đi."

Đầu nhọn của cây trâm đã đ.â.m vào da thịt, mắt thấy sắp chọc thủng da, Phó Toại Chi sợ nàng kích động sẽ làm ra chuyện khiến người ta hối hận, nghiến răng ra lệnh cho người bên ngoài mở cửa.

Nữ nữ vào phòng không có động tĩnh gì, Huyện lệnh bất an xoa tay, thầm nghĩ mình nịnh nọt có đúng chỗ hay không.

Đinh nương tử đỏ mắt trừng hắn, may mà có người trông coi, nếu không nàng ta nhất định sẽ nhào lên đánh hắn.

"Thẩm nương tử được quý nhân để mắt tới là chuyện tốt..." Huyện lệnh mạnh miệng, "Đó là quý nhân từ kinh thành tới, đi theo hắn nửa đời sau đều được áo gấm lụa là, cũng tốt hơn là suốt ngày lộ mặt dạy người ta học chữ kiếm mấy đồng bạc."

Đinh nương tử "mắng" một tiếng, Huyện lệnh thấy nói không thông với nàng ta, lầm bầm vài câu rồi không để ý nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đinh nương tử không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy vô cùng khó khăn.

Loading...