Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:41
Lượt xem: 445

Ôm đứa bé nhăn nheo, Phó Tri Ngu lần đầu tiên cảm thấy, ở Nhạc Châu không người thân thích, nàng cũng có người thân để dựa vào.

Đinh nương tử nghe thấy động tĩnh, nhìn ra ngoài, Yên Nương má vẫn ửng hồng, mày mắt động lòng người, từ chỗ nàng ấy nhìn sang, dáng người mảnh mai thon thả. Cho dù Yên Nương đã có một đứa con gái, người nhờ bà mối đến hỏi thăm vẫn không ít, thậm chí có người còn đề nghị coi Nhung Nhung như con gái ruột.

Yên Nương vô cùng phiền muộn về chuyện này, may mà có Đinh Trực và Dục Nhi dọa người.

Đinh nương tử lúc giúp dọn dẹp phòng, từng vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay bằng vàng ròng bị cắt đứt, chỉ là thoáng nhìn, ánh sáng lấp lánh của viên đá quý khắc sâu trong ký ức bà. Lúc đó bà liền biết, thân phận của Yên Nương chắc chắn không tầm thường, cũng không biết người tình của nàng là ai, chắc hẳn Yên Nương cũng bị ép đến đường cùng mới bỏ lại tất cả trốn đến đây.

Phó Tri Ngu rửa mặt, chóp mũi thanh tú đọng giọt nước long lanh, nói với Đinh nương tử nỗi nghi ngờ: "Sao muội cảm thấy dạo này là lạ, cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm muội."

"Có phải lại có tên công tử nhà nào không?" Đinh nương tử nhíu mày, "Muội đừng ra ngoài một mình nữa, muốn mua gì thì bảo Dục Nhi tan học mua cho."

... Không phải công tử nào cả.

Phó Tri Ngu nghĩ, khẽ rũ mắt.

Có lúc nàng một mình ra ngoài mua đồ, dễ gặp người bắt chuyện, gần đây lại không có ai.

Không có người bắt chuyện là chuyện tốt, nàng cũng không thích ứng phó với những người tùy tiện này, nhưng đột nhiên không có một ai, lại có thể mơ hồ cảm giác được có mấy ánh mắt dính chặt lấy nàng, liền trở nên vô cùng quỷ dị.

Cũng có thể là do nàng nóng, nên mới sinh ra ảo giác.

Phó Tri Ngu lắc đầu, không nói gì nữa.

Mọi chuyện xảy ra trong sân đều được bồ câu đưa thư truyền đến cấm nội, Trương Thế Hành nhìn sắc mặt Thiên tử âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, thầm thở dài.

Công chúa thật sự không chết, chạy đến Nhạc Châu không nói, còn... còn có một đứa con gái?

Ngay cả Trương Thế Hành cũng cảm thấy hoang đường, cũng khó trách sắc mặt bệ hạ lại khó coi như vậy.

Nội dung trong mật hàm suýt chút nữa khiến Phó Toại Chi tức đến hộc máu.

Là hắn nhiều lần dung túng Phó Tri Ngu, sớm nhìn ra nàng có ý muốn bỏ trốn, khóa cũng khóa rồi, giam cũng giam rồi, cuối cùng vẫn thua nước mắt và lời cầu xin của nàng, mới để Phó Tri Ngu tìm được cơ hội.

Nàng lén uống thuốc tránh thai, thân thể lại yếu, hắn và nàng nhiều lần như vậy đều không mang thai, đứa bé này từ đâu ra? Trong mật hàm nói Phó Tri Ngu đến Nhạc Châu sau đó ở nhờ nhà một hộ gia đình, chưa thành thân.

"Bảo Triệu Như Chương lăn đến đây." Ba chữ cuối cùng Phó Toại Chi nghiến răng nghiến lợi nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-113.html.]

Thiên tử triệu gấp, ngục tốt còn chưa kịp để Triệu Như Chương thay bộ quần áo sạch sẽ, đã áp giải đến Thái Cực Điện.

Trên người Triệu Như Chương chi chít vết thương, mỗi bước đi đều đau đến mức hít một hơi khí lạnh.

Nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Thiên tử, Triệu Như Chương trong lòng hiểu rõ.

Mật hàm nhẹ nhàng rơi trước mặt hắn, hắn chậm rãi nhặt lên, đọc lướt qua.

"Bệ hạ muốn c.h.é.m muốn giết, tội thần đều không có gì để nói."

"Ngươi có tư cách gì nói những lời này với Trẫm." Phó Toại Chi lạnh lùng nói, "Là Trẫm sơ suất, để các ngươi dùng chút kỹ xảo lừa gạt hơn hai năm."

Triệu Như Chương im lặng.

"Phân phó xuống, lập tức chuẩn bị xe ngựa, Trẫm đích thân đến Nhạc Châu bắt người về." Phó Toại Chi trầm giọng nói, "Không được kinh động người ngoài."

"Bệ hạ cho rằng bắt công chúa trở về, nàng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại cấm nội sao?" Triệu Như Chương đột nhiên mở miệng, "Công chúa vì sao muốn trốn, trong lòng bệ hạ rõ hơn ai hết."

Một tiếng giòn vang, chén trà bị bóp nát.

Chất lỏng đỏ tươi theo ngón tay chảy xuống, Phương Thụy sợ hãi vội vàng lấy khăn tay ấn vào tay Thiên tử, hướng ra ngoài hô lớn: "Truyền thái y! Truyền thái y!"

Phó Toại Chi dường như không cảm thấy đau đớn trên tay, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh.

"Bệ hạ bớt giận, không đáng vì một tên tội thần mà nổi giận." Phương Thụy khuyên nhủ, ra sức nháy mắt cho người kéo Triệu Như Chương xuống.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Huyện lệnh không ngờ mình lại có ngày được quý nhân ở Kinh Thành coi trọng, nhiều năm không được thăng chức, vận may cuối cùng cũng đến với hắn.

Phó Toại Chi che giấu thân phận Thiên tử, huyện lệnh chỉ biết hắn là hoàng thân quốc thích, cũng không dám nhiều lời, quyết tâm nhân cơ hội này lấy lòng quý nhân, để hắn nói tốt vài câu, giúp mình thăng quan tiến chức, còn hơn cả đời làm huyện lệnh ở đây.

Phó Toại Chi không có tâm trạng nghe huyện lệnh nịnh hót, cố ý bảo người đi vòng quanh nơi Phó Tri Ngu ở hai vòng.

Không may là, hôm nay Phó Tri Ngu và Đinh nương tử ra ngoài, chỉ để Dục Nhi ở nhà trông Nhung Nhung.

Phó Toại Chi không gặp được người, chỉ thấy hai đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa trong sân.

Đứa trẻ lớn hơn chắc chắn không phải là con của Phó Tri Ngu, theo như trong mật hàm nói, đứa bé gái đi còn chưa vững kia...

Thấy hắn thường xuyên nhìn về phía căn nhà nào đó, huyện lệnh thuận theo ánh mắt nhìn sang, trong lòng hiểu rõ, nịnh hót nói: "Đại nhân cũng để ý tiểu nương tử nhà này sao?"

Loading...