Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:39
Lượt xem: 415
Lời nói của Linh Thanh Tán Nhân đột nhiên vang lên bên tai hắn, như để chứng minh cho suy đoán của hắn.
"Ngày đó người xử lý là những ai?" Giọng Phó Toại Chi lạnh lẽo.
Phương Thụy không hiểu ý hắn, nhớ lại những người khi đó, chậm rãi đọc ra vài cái tên.
Nghe đến "Triệu Như Chương", Phó Toại Chi cười lạnh một tiếng: "Đưa quan tài về cấm nội, tìm một người khám nghiệm tử thi) đến xem."
"Ý bệ hạ là, cỗ này không phải..." Phương Thụy kinh ngạc, dường như đã nhìn thấu bí mật kinh thiên động địa nào đó.
Nghĩ đến khả năng này, Phương Thụy toát mồ hôi lạnh.
Là kẻ nào to gan lớn mật, dám tráo đổi thi cốt của công chúa?! Hoặc, thậm chí là, công chúa không chết?
Các triều thần không biết Thiên tử đã gặp chuyện gì, nói là muốn đến đạo quán tu thân, không đến mấy ngày đã trở về cấm nội, ngay sau đó, người của Trương Thế Hành xuất động, trong kinh thành bỗng nhiên xuất hiện bầu không khí căng thẳng, bất an.
Còn có một người mà họ không thể ngờ tới bị tống vào chiếu ngục.
Họ không bao giờ nghĩ rằng, Triệu Như Chương, cận thần được Thiên tử sủng ái, cũng có ngày bị Trương Thế Hành dẫn người xông vào nhà, trực tiếp bắt đi.
Chiếu ngục tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Một thùng nước đá hắt lên, Triệu Như Chương miễn cưỡng mở mắt, nước theo tóc mai chảy xuống, tầm mắt mơ hồ.
Trương Thế Hành tưởng rằng Triệu Như Chương chỉ là một văn quan trói gà không chặt, chịu hai roi sẽ không chịu nổi, không ngờ lại kiên trì đến bây giờ.
"Chẳng trách Ngự Sử Đài có nhiều tấu chương đàn hặc Trương đại nhân như vậy." Triệu Như Chương giả vờ thoải mái nói đùa, "Xem ra ta nói tốt cho Trương đại nhân là sai rồi."
Khóe miệng Trương Thế Hành nhếch lên một nụ cười giả tạo, giọng điệu lại không có chút thương hại, lạnh lùng chất vấn: "Ta hỏi ngươi lần cuối, công chúa đang ở đâu?"
Triệu Như Chương nhổ bọt m.á.u trong miệng ra, trả lời: "Ta không biết."
Ba ngày liên tiếp, Trương Thế Hành hỏi vô số lần, Triệu Như Chương đều trả lời như vậy.
"Ngươi giấu giếm bệ hạ lâu như vậy, xử tử lăng trì cũng không quá đáng." Trương Thế Hành lạnh lùng nói, "Chi bằng nói sớm đi, có lẽ bệ hạ sẽ cho ngươi toàn thây."
Triệu Như Chương nâng mí mắt, lười biếng liếc hắn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-112.html.]
Hắn chắc chắn Thiên tử sẽ không g.i.ế.c hắn, ít nhất là trước khi tìm được Phó Tri Ngu. Hai năm nay, thư từ qua lại giữa hắn và Phó Tri Ngu rất ít, một năm chỉ có hai ba phong thư, chỉ là vài câu đơn giản, hơn nữa đọc xong liền đốt, cho dù lục soát nhà hắn cũng không tìm thấy.
Lần cuối cùng Phó Tri Ngu gửi thư là ba tháng trước, không biết nàng hiện tại sống thế nào, thể chất của Nhung Nhung có tốt hơn không, có còn thường xuyên sốt không, phương thuốc hắn tìm người hỏi có hiệu quả không...
Triệu Như Chương chậm rãi nhắm mắt, vết thương trên người bị kéo căng, đau đến mức thở gấp, cắn môi không nói một lời.
Dù sao hắn cũng là văn quan, thân thể không bằng võ tướng, Trương Thế Hành sợ thẩm vấn tiếp sẽ đánh c.h.ế.t hắn, tạm thời dừng tay.
Những người được phái đi tìm kiếm đã lần lượt gửi mật hàm, giống như cố ý kích thích Triệu Như Chương, Trương Thế Hành mở mật hàm trước mặt hắn, giấy tờ vang lên sột soạt.
Triệu Như Chương thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Động tĩnh của Kinh Thành và các phiên vương đều có thể bị Thiên tử khống chế, muốn tra một cô nương yếu đuối càng dễ dàng hơn, huống chi đây là sở trường của Trương Thế Hành.
Mặc dù vậy, Thiên tử vẫn ngày ngày thúc giục, hận không thể ngay lập tức có kết quả. Trương Thế Hành chỉ có thể bảo Phương Thụy hết sức an ủi tâm trạng của Thiên tử, một mặt tăng thêm nhân lực đẩy nhanh tiến độ.
…
Nhạc Châu.
Đã vào hè, thời tiết dần dần nóng bức, Phó Tri Ngu phơi nắng đến hai má ửng hồng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đã nửa năm trôi qua kể từ lần cuối nàng gửi thư cho Triệu Như Chương, vẫn không nhận được hồi âm. Nàng thường xuyên đến hỏi thăm có thư từ Kinh Thành gửi đến không, qua lại nhiều lần người trong trạm dịch đều quen mặt nàng. Mỗi lần đi qua, Phó Tri Ngu chưa kịp mở miệng, người kia đã cười toe toét chào hỏi, sau đó nói không có thư của nàng.
Phó Tri Ngu cũng không thể trực tiếp lộ ra vẻ thất vọng, miễn cưỡng nở nụ cười cảm ơn.
Cách một đoạn, Phó Tri Ngu nghe thấy giọng nói của Dục Nhi và tiếng bước chân chạy theo, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bất đắc dĩ của cậu bé khi đuổi theo một nhóc con.
Phó Tri Ngu xuất hiện ở cửa, Dục Nhi như gặp được cứu tinh, lau mồ hôi trên trán, xách nhóc con lên.
"Trên đường lỡ mất thời gian, khiến đệ và Nhung Nhung phải đợi lâu." Phó Tri Ngu dịu dàng nói.
Hôm nay trường học nghỉ, Dục Nhi vốn định đi cùng Phó Tri Ngu ra ngoài, bị Đinh nương tử gọi lại giúp việc nhà.
Nhung Nhung đưa tay muốn Phó Tri Ngu bế, b.í.m tóc nhỏ tết lúc sáng đã bung ra, được Dục Nhi buộc tạm một sợi dây, miễn cưỡng treo ở đuôi tóc không rơi.
Con bé có đôi mắt hạnh nhân giống Phó Tri Ngu, đen trắng rõ ràng, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng Phó Tri Ngu.
Hơn hai năm qua, Phó Tri Ngu vẫn luôn sống ở đây, lúc sinh Nhung Nhung là một ngày đông lạnh giá. May mắn thay, Đinh nương tử là người đã từng sinh con, sắp xếp trước, đợi lúc trở dạ liền bảo Dục Nhi đi tìm bà đỡ.