Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:36
Lượt xem: 355

Nếu kéo theo một đứa trẻ, rất nhiều gia đình giàu có sẽ phải e dè.

Nàng ấy đem những lời này phân tích cho Phó Tri Ngu nghe, Phó Tri Ngu lại lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện lấy phu quân."

"Vậy mẹ góa con côi, cuộc sống cũng không dễ dàng gì." Đinh nương tử lo lắng nói.

"Ta..." Phó Tri Ngu cắn môi, hàng mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt, "Để ta suy nghĩ mấy ngày đã."

Buổi chiều, Dục Nhi bưng cơm vào, đặt bát đũa xuống, tò mò đến gần Phó Tri Ngu: "Tỷ tỷ, tỷ đã khỏe hơn chưa?" Trên mặt cậu bé đã không còn vẻ sợ hãi, có lẽ là phu thê Đinh gia đã nói với cậu bé.

Phó Tri Ngu không muốn dọa đứa trẻ, mỉm cười gật đầu: "Khỏe hơn nhiều rồi."

Dục Nhi lúc đó rất sợ hãi, Đinh nương tử đành phải giải thích với cậu bé vài câu, cậu bé nhìn bụng Phó Tri Ngu, hỏi: "Có phải ta sắp có đệ đệ hoặc muội muội làm bạn không?"

Phó Tri Ngu ngẩn ra, mặt lộ vẻ khó xử.

Dục Nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng rất tinh ý, nhận thấy sự do dự của nàng, liền ưỡn n.g.ự.c an ủi nàng: "Ta có thể bảo vệ tỷ tỷ, cũng có thể bảo vệ đệ đệ muội muội."

Phó Tri Ngu cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng Đinh nương tử giục Dục Nhi về ăn cơm, Phó Tri Ngu xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Đa tạ Dục Nhi nhé."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng không có khẩu vị, nhưng vì đứa bé trong bụng, cũng vì lời thầy thuốc nói, vẫn miễn cưỡng ăn nửa bát.

Đinh nương tử phân tích với nàng rất có lý, hiện tại nàng một mình vẫn có thể sống được, nhưng thêm một đứa trẻ không chỉ đơn giản là thêm một miệng ăn.

Nàng ấy hỏi Phó Tri Ngu đứa bé có phải là của tình lang trước kia không, dáng vẻ ấp úng của Phó Tri Ngu khiến bà hiểu ra phần lớn, thở dài một hơi.

Mơ mơ màng màng suy nghĩ, Phó Tri Ngu bất giác ngủ thiếp đi.

Sau khi cuộc sống ổn định, nàng rất ít khi mơ, hôm nay lại mơ thấy sinh mẫu và dưỡng mẫu của mình.

Phó Tri Ngu không có ấn tượng gì về sinh mẫu, ngoài việc là một người thiếp của Thẩm phủ thì không biết gì cả, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trong giấc mơ, trực giác cho rằng đó là mẫu thân của mình - môi bà mấp máy, không phát ra tiếng, cuối cùng dần dần hóa thành một luồng sáng tan biến.

Cảnh vật xung quanh thay đổi, nàng lại quay về đạo quán nơi mình lớn lên, Thẩm Tu Nghi dạy nàng học chữ, dạy nàng thêu thùa, đạo quán không có hương, liền lén lấy tro hương trong lư hương của đạo quán, cầm tay chỉ dạy nàng cách rải tro, đánh triện.

Thẩm Tu Nghi biết rõ mình không phải là con gái ruột của bà, nhưng vẫn dạy nàng tất cả những gì mà một tiểu thư khuê các cần phải học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-110.html.]

Phó Tri Ngu từ từ mở mắt, khóe mắt ươn ướt.

Đây là lần đầu tiên nàng mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Phó Tri Ngu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới, sự giằng xé trong lòng bỗng nhiên vơi đi hơn nửa.

Có phải vì nàng cũng sắp làm mẫu thân rồi không?

Triệu Như Chương vội vàng trở về kinh thành, trước đó một ngày tìm gặp nàng, biết được suy nghĩ của nàng, Triệu Như Chương im lặng một lát, gật đầu: "Nếu có gì cần giúp đỡ, người cứ nói với hai huynh đệ Thành gia."

Nhận được câu trả lời này... hắn cũng không bất ngờ. Chỉ là một khi hắn trở về kinh, không biết khi nào mới có cơ hội đến Nhạc Châu nữa, cũng không biết cuộc sống sau này của Phó Tri Ngu có suôn sẻ hay không.

Giờ đây có rất nhiều người chủ động lấy lòng hắn, nhưng Triệu Như Chương lại cảm thấy bất lực trong chuyện này.

Hắn ngập ngừng, không biết nên nói gì: "Người... người nhớ giữ gìn sức khỏe."

Phó Tri Ngu vén lọn tóc rủ xuống ra sau tai, để lộ gương mặt xinh đẹp: "Ngài cũng vậy." Nàng khẽ cong khóe mắt, dặn dò: "Ngài còn nhớ ngài đã từng nói nhập sĩ là để mưu cầu phúc lợi cho bách tính không, chỉ cần ngài làm được, ta sống cũng sẽ không tệ."

Lời của Phó Tri Ngu như mở ra một cánh cửa mới cho Triệu Như Chương.

Trước đây hắn vẫn còn mờ mịt, nhất là khi bị đồng liêu làm khó, đụng phải vách đá ở khắp nơi, cũng sẽ thắc mắc về lý do mình nhập sĩ. Mà nay chỉ trong hai năm, hắn đã ngồi vững ở vị trí cận thần của thiên tử.

Trong hai năm này, tính tình của Phó Toại Chi cũng ngày càng thất thường.

Đêm khuya, Phương Thụy nghe thấy động tĩnh trong phòng, dùng sức nhéo đùi, cảm giác đau đớn xua tan cơn buồn ngủ, len lén thò đầu nhìn, bệ hạ đã đẩy cửa sổ ra, đang ngồi một mình trước bàn.

Cảnh tượng như vậy đối với cung nhân trong điện Thái Cực mà nói đã không còn xa lạ.

Từ khi công chúa qua đời, mọi thứ trong điện Thái Cực dường như bị ngưng đọng, tất cả đồ vật đều được giữ nguyên vị trí. Mà Phi Hương điện, nơi công chúa từng ở một thời gian ngắn, đã bị khóa lại niêm phong.

Phương Thụy ước lượng thời gian, sắp đến lúc không thể nói trong cung rồi, tâm trạng của bệ hạ trong khoảng thời gian này đặc biệt nhạy cảm, cung nhân hầu hết đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng nhất thời sơ suất phạm phải sai lầm.

Nếu lỡ va chạm vào đồ vật mà công chúa từng dùng, sẽ mất nửa cái mạng.

Phương Thụy rón rén bước tới, khẽ nhắc nhở: "Bệ hạ, sáng mai còn phải thiết triều, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Phó Toại Chi day day huyệt thái dương, trong đôi mắt nhìn Phương Thụy tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn. Khi tầm mắt rơi xuống bàn trang điểm cách đó không xa, trong đôi mắt phượng bỗng tràn ngập thâm tình quyến luyến, tựa như trước bàn trang điểm đang ngồi chính là người trong lòng của hắn.

Loading...