Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:38
Lượt xem: 1,305

Cầm chén trà cung nữ đưa tới, Tứ hoàng tử uống ực một ngụm trà lạnh để hạ hỏa, cũng không màng đến dáng vẻ của hoàng tử, trực tiếp dùng tay áo lau sạch nước ở khóe miệng.

Hắn từ lúc xuất cung đến khi trở về, chạy suốt một mạch, cháo trắng bánh bao ăn sáng sớm đã tiêu hóa hết từ lâu, bụng đói meo. Mọi người xung quanh đều đang quan tâm đến bệnh tình của Hoàng thượng, Tứ hoàng tử nhấc chân đi ra ngoài, định đi ăn chút điểm tâm lót dạ.

Trên cung đạo có hai bóng người rất quen thuộc, Thái tử và tiểu công chúa đi trước sau.

Phó Tri Ngu nhìn thấy bóng dáng Tứ hoàng tử từ xa, vẫy tay về phía hắn, Phó Toại Chi im lặng liếc nhìn nàng một cái, đợi đến khi Tứ hoàng tử đến gần mới nói một câu "vất vả rồi".

Tứ hoàng tử nói ngắn gọn với Thái tử xong việc, chú ý đến hộp đựng thức ăn trong tay Phó Tri Ngu, bỗng nhiên bụng đói cồn cào.

"Chẳng lẽ là biết tứ ca của muội đói bụng cả ngày, mang điểm tâm đến cho ta sao?"

Phó Tri Ngu nhớ đến miếng bánh ngọt vỡ vụn trong hộp.

Nếu bị người ta nhìn thấy, nàng còn mặt mũi nào nữa.

Phụ kiện tóc trên đầu tiểu cô nương đung đưa leng keng, Tứ hoàng tử thở dài nói muội muội thật vô lương tâm.

Phó Tri Ngu ánh mắt lảng tránh.

"Vừa rồi muội ấy ở cùng ta." Thái tử giải vây cho nàng.

Phó Tri Ngu phụ họa gật đầu.

Khóe môi Phó Toại Chi khẽ nhếch lên, sau đó lại trở về vẻ mặt không chút gợn sóng.

Có Thái tử và Giang Hoành Viễn tọa trấn, bề ngoài Trường Sinh điện lại khôi phục sự yên tĩnh.

Còn sóng gió ẩn giấu dưới mặt nước, người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có thể thông qua những cung nhân thỉnh thoảng ra vào, quan sát sắc mặt của bọn họ, âm thầm phỏng đoán.

Đến canh ba, đèn đuốc sáng trưng.

Ai cũng biết giờ này nên đi ngủ rồi, nhưng cả hoàng cung trên dưới không một ai dám thật sự nhắm mắt, đều hồi hộp, cẩn thận giữ mồm giữ miệng, chăm chú nhìn động tĩnh của Trường Sinh điện.

Phó Tri Ngu buồn ngủ dụi mắt, xung quanh mắt bị dụi đến đỏ bừng.

Tóc đã được lau khô không còn nhỏ nước nữa, nàng đang đứng ở hành lang chờ gió đêm hong khô tóc, mái tóc đen nhánh như mực xõa sau lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-11.html.]

Tình hình đêm nay, muốn ngủ yên ổn trên giường là không thể nào.

Hiện tại Trường Sinh điện tập trung các danh y của Thái y viện, ý là có thể kéo dài thêm chút nào hay chút đó, lúc này các thái giám đang đi đi lại lại truyền tin tức của triều đình, để Hoàng hậu và Thái tử có thời gian quyết định.

Nàng ghé vào đầu gối nữ tỳ, nữ tỳ nhẹ nhàng phe phẩy tay, quạt mát cho tiểu công chúa, cùng với tiếng chuông gió ở góc mái cung vang lên không theo quy luật. Không chỉ mí mắt trở nên nặng trĩu, mà ngay cả tiếng chuông cũng trở nên mơ hồ xa xăm.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đồng hồ nước, Phó Tri Ngu mới giật mình nhận ra mình đã ngủ lúc nào không hay, vội vàng mở mắt ra, nhưng nhìn thấy không phải là vạt áo màu xanh lục của nữ tỳ, mà là vạt áo màu trắng bạc.

Hóa ra mùi hương thoang thoảng kia không phải là ảo giác của nàng, Phó Tri Ngu vẫn như đang chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm: "Hà Nguyệt tỷ tỷ đâu rồi?"

Phó Toại Chi bật cười: "Ta cho lui xuống rồi."

Ngón tay Thái tử luồn qua mái tóc đen nhánh của nàng, giống như một tấm lụa thượng hạng quấn quanh đầu ngón tay, rồi lại như nước chảy qua kẽ tay.

Phó Tri Ngu ngượng ngùng đứng dậy, sờ sờ mái tóc đã khô, rồi nhìn chiếc quạt làm bằng trúc Tương phi trong tay hắn, trên đó thêu hoa và bướm mà các cô nương thích, cầm trong tay Thái tử có chút không hợp.

Đầu óc nàng bị gió đêm thổi qua cũng dần tỉnh táo lại, nhận ra trong khoảng thời gian nàng ngủ say là ai đã cầm quạt cho nàng.

Gương mặt tiểu cô nương ửng đỏ, nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng hỏi hắn: "Vậy hoàng huynh sao lại ở đây?"

"Hoàng hậu ở đó, ta liền trở về."

Phó Tri Ngu không nghe ra được cảm xúc của Thái tử, những bí mật trong cung được hắn nói ra giống như một chuyện bình thường vậy.

Phó Toại Chi bị nàng dùng ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm, khóe môi cong lên một nụ cười: "Người sắp c.h.ế.t rồi, cho dù muốn thổi gió bên gối cũng không thổi nổi nữa."

Phó Tri Ngu giật mình, vội vàng che miệng hắn: "Hoàng huynh!"

Hắn nắm lấy tay tiểu cô nương: "Ở đây không có người ngoài." Nói xong, giọng điệu châm chọc: "Hơn nữa ta là trữ quân danh chính ngôn thuận, cho dù những đại thần kia có nghe thấy thì đã sao, bây giờ cũng không có thời gian để bọn họ lập một trữ quân khác rồi."

Khóe môi Thái tử nở nụ cười lạnh lùng, dưới vẻ ngoài ôn hòa của hắn, Phó Tri Ngu cũng không nói ra được đôi mắt phượng kia chứa đựng cảm xúc gì.

Không xa truyền đến tiếng gõ ván gỗ, Phó Tri Ngu biết là Phương Thuỵ có lời muốn nói với Thái tử, tự giác đứng dậy nhường chỗ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Toại Chi đứng dậy trước nàng một bước, tay áo rộng che nàng ra sau.

"Hoàng hậu nương nương vừa mới ra ngoài, sắc mặt không được tốt lắm." Phương Thuỵ nhỏ giọng nói, thật ra hắn nhìn thấy tiểu công chúa, nhưng Thái tử không có ý muốn tránh nàng, liền coi như mình không thấy gì, làm theo bổn phận bẩm báo, "E là lát nữa bên Trường Sinh điện sẽ cho gọi Thái tử điện hạ qua đó."

Loading...