Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:41:34
Lượt xem: 399

Đinh nương tử bưng một chén canh đẩy cửa bước vào, sắc mặt vui mừng hớn hở: "Tỉnh rồi à?"

Phó Tri Ngu chống người ngồi dậy, áy náy nói: "Có phải đã dọa sợ Dục Nhi rồi không?"

"Nó còn nhỏ, vài ngày nữa sẽ quên thôi." Đinh nương tử lại ấn nàng nằm xuống giường, "Còn muội, tuổi này cũng không phải là người không hiểu chuyện gì, sao ngay cả mình có thai cũng không biết?"

Lời của bà như sét đánh ngang tai, Phó Tri Ngu nhất thời không phản ứng kịp.

"Nguyệt sự bao lâu rồi không đến?" Đinh nương tử hạ thấp giọng, ghé sát tai nàng hỏi.

Phó Tri Ngu bấu chặt lòng bàn tay, đau đến mức nàng nhíu c.h.ặ.t đ.ầ.u mày - không phải là đang mơ.

"Muội còn nhớ không? Muội ngất xỉu ở học đường, dọa bọn trẻ khóc ré lên, cái người bạn kia của muội... À không, cái người bạn Hạ công tử kia của muội đã đưa muội về, thầy thuốc nói là mạch hỷ, đoán chừng khoảng hai tháng rồi."

Đinh nương tử đưa chén canh cho nàng, "Muội ngất xỉu là do khí huyết không đủ, thân thể hư nhược, không có gì đáng ngại, mấy ngày gần đây đừng đến học đường nữa, nghỉ ngơi cho khỏe."

Phó Tri Ngu mơ mơ màng màng nhận lấy bát, canh gà hầm thơm phức, nhưng nàng không có tâm trạng thưởng thức tay nghề của Đinh nương tử, trong đầu chỉ toàn là chuyện mình đã có thai.

Khi còn ở trong cung, có Vương thái y điều trị cho nàng, còn có cung nữ ghi chép, có lẽ Phó Toại Chi còn nhớ rõ hơn cả nàng. Bây giờ sống một mình, không có thuốc bổ và dược thiện như trong cung, nàng lại càng không chú ý đến vấn đề này.

Đinh nương tử nghĩ đến chuyện của nàng, cũng hiểu vì sao nàng ngây người, hỏi: "Hạ công tử vẫn còn ở ngoài, ta gọi hắn vào nhé?"

Phó Tri Ngu im lặng gật đầu.

Lúc thầy thuốc bắt mạch, Triệu Như Chương cũng có mặt, kinh ngạc không kém gì Phó Tri Ngu.

Hắn đi đi lại lại, nghĩ xem nên nói chuyện này với Phó Tri Ngu như thế nào, và nên an ủi nàng ra sao.

Ở Đại Tề, góa phụ tái giá là chuyện bình thường, tư tưởng về trinh tiết không quá nặng nề, nhưng đối với một cô nương chưa có phu quân mà có con, dù sao vẫn sẽ bị người đời dị nghị.

Đinh nương tử từ trong phòng đi ra, ra hiệu cho Triệu Như Chương đi vào.

Khóe mắt Phó Tri Ngu ửng đỏ, trên má vẫn còn vương lại vệt nước mắt chưa lau sạch.

Nàng bối rối, không biết phải làm sao cho phải.

Hai tháng rồi, tính ra là khoảng thời gian ở hành cung.

Triệu Như Chương tâm trạng phức tạp, dù thế nào hắn cũng không thể bỏ mặc đứa bé này.

Về mặt công, đây là huyết mạch của thiên tử; về mặt tư, đây là cô nương mà hắn thầm mến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-109.html.]

Thiên tử lục cung trống rỗng, không có con nối dõi, đứa con trong bụng Phó Tri Ngu có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với hoàng thất.

Phó Tri Ngu từ từ đặt tay lên bụng dưới, khẽ hỏi hắn: "Ta có nên giữ lại đứa bé không?"

Triệu Như Chương im lặng không nói.

Phó Tri Ngu ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngài sẽ nói cho hắn biết sao?"

Nếu đưa nàng trở về, Phó Toại Chi rất có thể sẽ vì vậy mà tha cho hắn khỏi tội chết, hắn không cần phải lo lắng khi nào thì mọi chuyện sẽ bại lộ.

"Sẽ không." Câu trả lời của Triệu Như Chương khiến ánh mắt của tiểu cô nương dần dần sáng lên, "Giữ hay bỏ, người có thể tự quyết định, đây là con của người."

Phó Tri Ngu nói: "Có thể làm phiền ngài sắc cho ta một bát thuốc phá thai được không?"

Triệu Như Chương không nói gì, đứng dậy đi lấy thuốc cho nàng.

Đợi đến khi bát thuốc đen ngòm được đặt trên bàn, Đinh nương tử mấy lần muốn nói lại thôi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Môi chạm vào vị thuốc đắng ngắt, quyết tâm của Phó Tri Ngu bỗng nhiên lung lay, bàn tay cầm bát khẽ run rẩy.

"Choang" một tiếng, bát thuốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Lưng tiểu cô nương gầy yếu run rẩy, nàng ôm mặt, vẫn không đủ can đảm uống cạn bát thuốc.

Đinh nương tử ôm lấy vai nàng, nhỏ nhẹ an ủi.

Triệu Như Chương đứng sững ở đó, trong lòng như bị một tảng đá đè nặng.

"Để ta nghĩ lại đã..." Phó Tri Ngu khẽ lắc đầu, mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt nàng, không nhìn rõ cảm xúc.

Một lúc lâu sau, Triệu Như Chương nghe thấy mình từ trong kẽ răng thốt ra một chữ "Được".

Hắn rời khỏi nhà họ Đinh như thế nào, về đến Hàng Châu ra sao, đều không nhớ rõ, chỉ có ánh mắt mờ mịt, bối rối của Phó Tri Ngu là hiện rõ lên trong đầu hắn.

Khi hắn giúp Phó Tri Ngu lấy thuốc, sắc thuốc, trong lòng có chút vui mừng.

Đây không phải là việc làm của người quân tử, nhưng Triệu Như Chương không kìm nén được.

Giờ đây, thai nhi trong bụng là sợi dây liên kết duy nhất giữa nàng và thiên tử, chỉ cần đứa bé không còn, nàng có thể cắt đứt hoàn toàn với bệ hạ, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa. Nhưng sự do dự của Phó Tri Ngu tương đương với việc phủ nhận khả năng này, trong lòng nàng, bệ hạ vẫn chiếm một vị trí nhất định, chỉ là bị cố tình bỏ qua, thời khắc phát hiện ra mình mang thai, đồng nghĩa với việc đoạn hồi ức này sẽ lại bị lặp đi lặp lại.

Đinh nương tử thực ra không tán thành việc Phó Tri Ngu giữ lại đứa bé.

Theo bà thấy, Yên Nương xinh đẹp lại dịu dàng, chỉ cần nàng bằng lòng, có hàng tá thiếu niên tài tuấn xếp hàng theo đuổi nàng, vị Hạ công tử kia vừa nhìn đã biết là có ý với nàng, nếu không sao lại nguyện ý bận trước bận sau, giúp nàng xử lý nhiều việc như vậy.

Loading...